Chương 6: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Bà của Tỉnh Cẩm qua đời rồi.

Bữa sáng mà Tỉnh Cẩm chuẩn bị đã không còn có cơ hội để ăn.

Chiếc bát trong tay rơi xuống đất, nước canh sôi nóng văng tung tóe, Tỉnh Cẩm nghẹn ngào gọi câu cuối cùng: "Bà ơi!"

Ở dưới quê , người chết là quan trọng nhất, mặc dù dân làng có nhiều ý kiến về quyết định rời quê hương của Tỉnh Cẩm cùng cha mẹ năm đó, nhưng vào lúc ông bà cậu ta qua đời, họ đều ra tay giúp đỡ, cùng nhau lo liệu tang lễ.

Lâm Vũ Sinh cũng đến, trong làng nếu có ai qua đời, dân làng sẽ đến nhà cậu mua một cây "sâm lai thế" để ngậm trong miệng, cầu nguyện cho người đã khuất kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tốt.

Tỉnh Cẩm không hạ mặt đi tìm Lâm Vũ Sinh để mua nhân sâm, cũng không tin vào kiếp sau.

Cuối cùng, một người dì làm trung gian đã khuyên nhủ cả hai bên, Tỉnh Cẩm đã bỏ tiền ra nhờ dì ấy dẫn đi mua và Lâm Vũ Sinh mang nhân sâm đến.

Lâm Vũ Sinh thực sự không muốn đến, chỉ là có chút lo lắng cho Trọng Dương Hạ, nghĩ rằng đến đây có thể gặp hắn, nên mới đến.

Kể từ lần gặp cuối cùng giữa Lâm Vũ Sinh và Tỉnh Cẩm đã qua gần năm năm.

Bây giờ trong tang lễ, hai người nhìn nhau, Tỉnh Cẩm đã trắng ra nhiều, ánh mắt đầy tình cảm, trông dịu dàng và hiền hòa, không còn giống người ở Hà Hoa Đường lúc trước nữa.

Ngược lại Lâm Vũ Sinh không thay đổi nhiều, vẫn để tóc ngắn, mặc áo vải, ở ngực đeo một cái khóa bình an bằng bạc, treo ba cái chuông, khi đi lại phát ra âm thanh nhỏ.

"Cảm ơn." Tỉnh Cẩm nhận nhân sâm từ tay Lâm Vũ Sinh, nói nhanh có  chút ngượng ngùng, rồi quay lưng lại để đặt nhân sâm cho bà.

Lâm Vũ Sinh cũng không để tâm, nhún vai nhìn xung quanh, quả nhiên ở góc xa thấy được Trọng Dương Hạ đang cúi đầu xem điện thoại.

Vì vậy, cậu lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trọng Dương Hạ.

Cậu vừa ngồi xuống ghế, Trọng Dương Hạ đã đứng dậy rời đi không nhìn cậu lấy một lần.

Được rồi, có vẻ như hắn vẫn còn đang giận.

Lâm Vũ Sinh không đuổi theo, chỉ lặng lẽ nhìn Tỉnh Cẩm, người đang khóc đến đỏ cả mắt, và kẻ thứ ba kia đứng cách đó không xa với ánh mắt đau lòng.

Tang lễ diễn ra rất đơn giản, hai ngày sau bà của Tỉnh Cẩm đã được chôn cất.

Những người dân làng và họ hàng đến giúp đỡ dần dần rời đi, chỉ còn lại Tỉnh Cẩm và Trọng Dương Hạ đứng bên mộ.

Mộ mới và những cây cỏ xanh tươi xung quanh tạo thành một sự tương phản rõ rệt, sự kết thúc của một cuộc đời thật yên lặng.

"Tôi không sao đâu, Dương Hạ, cậu với Văn Hiên về dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta sẽ đi vào ngày mai." Tỉnh Cẩm nhìn bia mộ, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nói.

Trọng Dương Hạ không đi, nhưng cũng không nói gì.

Tỉnh Cẩm liếc nhìn anh một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười, tự nói: "Bà ấy khổ quá, lấy phải một người chồng nghiện rượu vũ phu, sinh ra một thằng con trai vô dụng, lại lấy phải một cô con dâu yếu đuối, cả đời bà ấy chưa bao giờ được hưởng phúc."

"Tôi đã khó khăn lắm mới có khả năng đưa họ đi, bố mẹ muốn thoát khỏi cái khổ, nhưng bà ấy lại không muốn đi, tiếp tục ở lại chịu sự giày vò tra tấn của ông tôi. Ông tôi cuối cùng cũng mất vào năm ngoái, nhưng bà ấy cũng chẳng sống được bao lâu nữa."

Nói đến đây, Tỉnh Cẩm lại rơi nước mắt, đưa tay lau mặt: "Bà ấy thương tôi nhất, sao lại không chịu theo tôi chứ?!"

Bạn trai hiếu thảo, tốt bụng giờ đây khóc lóc đau khổ, Trọng Dương Hạ lẽ ra nên ôm cậu ta vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

Có thể lắm. Nhưng Trọng Dương Hạ trước đây thì không bao giờ làm như vậy, Trọng Dương Hạ hiện tại thì càng không.

Trọng Dương Hạ cũng nhìn về phía bia mộ, ánh mắt không có chút gợn sóng, những lời nói cũng vậy, "Nếu thật sự lo lắng cho bà ấy, sao không chăm sóc bà ấy trong lúc bà ấy bị bệnh, chỉ đến khi bà ấy sắp chết mới quay về."

Tỉnh Cẩm hơi ngạc nhiên, sau khi im lặng một lúc thì đột nhiên mỉm cười chua chát nói: "Tôi yêu bà ấy, cũng trách bà ấy. Rõ ràng tôi đã cố gắng cho bà cơ hội để lựa chọn, nhưng bà ấy không muốn bắt đầu lại từ đầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!