Chương 50: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Ngày hôm sau Trần Diệp gọi điện cho Lâm Vũ Sinh nói Trọng Dương Hạ dẫn bà đi tái khám.

Bà không biết rằng cả hai đã gặp phải vấn đề lớn, ở đầu dây bên kia bà ấy phàn nàn: "Thật là, bệnh lớn như vậy không thể chẩn đoán sai được, sao còn đổi bệnh viện kiểm tra nữa? Thật lãng phí tiền bạc."

Cổ họng Lâm Vũ Sinh khô khốc, như bị than đốt, cậu cố tỏ ra như không có chuyện gì: "Bà ơi, bà thông cảm cho cậu ấy đi, chuyện lớn như vậy, cậu ấy luôn phải tự mình chứng kiến mới yên tâm được."

Trước đây sức khỏe của Trần Diệp không tốt lắm, Lâm Vũ Sinh đã đưa bà ấy đi khám. Rõ ràng lúc đó mọi thứ đều bình thường, nhưng gần đây bà ấy bắt đầu bị đau dạ dày thường xuyên, cứ ngỡ là viêm dạ dày, đã đến phòng khám nhỏ truyền dịch hai ngày nhưng không thấy đỡ.

Lâm Vũ Sinh phát hiện sắc mặt bà dần vàng vọt, cơ thể cũng hơi gầy đi lại không có cảm giác thèm ăn, rất không ổn. Nhưng bắt mạch cho bà ấy cũng không ra bệnh gì, đành phải đưa đến bệnh viện.

Vừa khám thì phát hiện đã là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, đã di căn đến gan…

Bác sĩ nói đây là một loại ung thư rất ác tính, tỷ lệ chữa khỏi và tỷ lệ sống sót đều rất thấp, theo tình trạng hiện tại của Trần Diệp, không còn cách nào phẫu thuật, chỉ có thể hóa trị để hạn chế sự phát triển của bệnh.

Khi Lâm Vũ Sinh nghe bác sĩ nói, cả người như bị ai đấm một cú, đầu óc choáng váng hai chân run rẩy.

Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được người đang sống sờ sờ trước mặt mình, người mà vẫn còn cười nói, nhảy nhót vui đùa như Trần Diệp, lại cứ thế bước vào giai đoạn đếm ngược của cuộc đời.

Cậu không biết phải mở lời với Trần Diệp như thế nào, muốn lén lút liên lạc với Trọng Dương Hạ, nhưng lại bị bà ấy ngăn cản.

Trần Diệp vẫn mặc áo phông ngắn tay thể thao, trông vẫn còn khá tỉnh táo, bà nắm chặt tay Lâm Vũ Sinh, cười nói: "Vũ Sinh à, cháu không cần giấu ta đâu nói thật với ta đi, thật ra ta cũng đoán được gần hết rồi."

Lâm Vũ Sinh lập tức bật khóc, cậu luống cuống như một đứa trẻ , không biết phải an ủi, phải giải quyết như thế nào.

Ngược lại, Trần Diệp tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, khi biết tình hình của mình, bà ấy vỗ vỗ đầu Lâm Vũ Sinh: "Sinh lão bệnh tử, có gì đáng sợ đâu, người đến thế gian này một chuyến, rồi cũng phải trở về, cháu đừng khóc mà, đứa cháu ngốc."

Sau khi làm thủ tục nhập viện, Trần Diệp thay áo bệnh nhân, bà nghĩ ngợi rồi nói: "Tạm thời đừng nói cho Dương Hạ biết vội, gần đây nó vừa mới từ chức mà? Đợi nó tìm được công việc mới rồi nói đừng để nó phải lo lắng."

Lâm Vũ Sinh đã khóc rất nhiều, cậu không thể đồng ý yêu cầu của Trần Diệp, cậu sợ rằng nếu mình giấu diếm, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì làm sao ăn nói với Trọng Dương Hạ.

Trần Diệp cũng nhìn ra sự khó xử của cậu, nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì cháu hãy tìm một cơ hội thích hợp để nói với nó cũng được, cháu hãy an ủi nó không có gì đáng buồn đâu."

Hai người ở trong bệnh viện nói rất nhiều chuyện, Trần Diệp tính cách cởi mở, đối mặt với bệnh tình đáng sợ như vậy, bà dường như đã thản nhiên chấp nhận rất nhanh.

"Không có gì đáng tiếc cả, đứa con trai và con dâu bất hiếu dù ngồi tù ít nhất mạng vẫn còn, ở trong đó ngược lại còn an ổn, tôi cũng không cần lo lắng chúng nó làm càn. Điều duy nhất tôi lo lắng là Dương Hạ, nhưng bây giờ cũng không sao, có cháu ở bên cạnh nó, đợi đến khi hai đứa kết hôn ta sẽ không còn gì vướng bận nữa, chờ ngày đi tìm ông già nhà tôi thôi!"

Lâm Vũ Sinh không dám khóc nữa, gắng gượng cười nói chuyện với Trần Diệp về vài chủ đề nhẹ nhàng, trong lòng tính toán xem nên mở lời với Trọng Dương Hạ về chuyện này như thế nào.

Nhưng không ngờ rằng khi về nhà lại là một cục diện như vậy.

Lâm Vũ Sinh hơi tỉnh táo lại, tối qua cậu nằm trên sàn nhà đến tận nửa đêm mới có thể bò dậy được.

Khi tắm cậu cúi đầu liếc thấy trên ngực có một vết bầm xanh tím, cẩn thận tránh nó ra rồi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo sạch vào, Lâm Vũ Sinh vội vã đến bệnh viện.

Tối qua hai người cãi nhau không thể hòa giải lại gặp nhau lần nữa trong bệnh viện.

Lâm Vũ Sinh cẩn thận bước vào, chào hỏi Trần Diệp, đứng sang một bên nhìn trộm Trọng Dương Hạ không dám nói gì.

Trần Diệp cho rằng là vì chuyện của bà mà hai người cãi nhau, nên lên tiếng: "Cháu đừng trách Vũ Sinh, là ta bảo nó tạm thời giữ bí mật, không muốn ảnh hưởng đến việc cháu tìm việc."

Tim Lâm Vũ Sinh đập thình thịch, sợ Trọng Dương Hạ đột nhiên nói ra chuyện tối qua, vội vàng nhìn về phía hắn.

Trọng Dương Hạ cúi đầu xem kỹ báo cáo kiểm tra trong tay, vài giây sau mới cất đi. Hắn liếc nhìn Lâm Vũ Sinh, trong đáy mắt là sự lạnh lùng xa cách không hề che giấu khiến Lâm Vũ Sinh run lên một cái.

Nhưng ngay sau đó, Trọng Dương Hạ rời mắt đi, nói với Trần Diệp: "Công việc quan trọng hay là bà quan trọng?"

Hắn hiếm khi nói những lời rõ ràng thể hiện sự quan tâm như vậy, khiến Trần Diệp cười ha ha, bà bắt đầu nói về bộ lễ phục mà bà muốn mặc trong đám cưới của Trọng Dương Hạ và Lâm Vũ Sinh, lại nói rằng muốn được chôn cạnh ông nội của Trọng Dương Hạ, về sau đến thăm bà thì đừng tặng hoa cúc mà phải tặng hoa lily.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!