Edit & beta: Yan
Cả đời Lâm Vũ Sinh chưa từng trải qua thời khắc nào khó khăn đau khổ đến vậy, mỗi một giây trôi qua như có vô số mũi kim đâm vào người cậu.
Cậu dường như đã giải thích mọi chuyện nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang.
Bởi vì ngay cả chính cậu cũng cảm thấy lời giải thích của mình thật vô nghĩa và bất lực.
Nếu ngay cả người thân cũng phản bội cậu thì còn ai sẽ tin cậu nữa đây?
Trọng Dương Hạ xoay người lấy một bao thuốc từ trên bàn trà, khi vẩy thuốc tay hắn run nhẹ, hắn ngậm một điếu thuốc giữa môi rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofà.
Bật lửa lóe sáng ba lần Trọng Dương Hạ mới châm được điếu thuốc.
Hắn ngồi im như một ngọn núi, trên mặt không có chút cảm xúc nào chỉ có đôi mắt đỏ ngầu, điếu thuốc giữa ngón tay nhả ra làn khói uốn lượn.
"Năm đầu tiên tôi lên trung học, lúc đó tôi còn cảm thấy mình thực sự là một người con cưng của trời, đối với mọi thứ đều rất hài lòng."
Trọng Dương Hạ với tốc độ không ổn định kể lại một đoạn quá khứ mà chưa ai từng biết đến. Cha mẹ hòa thuận, gia đình giàu có, ngậm thìa vàng từ khi mới lọt lòng, lớn lên không phải lo lắng gì.
Thời điểm đó, Trọng Dương Hạ tuy tính tình có hơi lạnh lùng, nhưng dù sao cũng nghe lời. Mục tiêu từ nhỏ của hắn là trở thành một thương nhân lợi hại như Trọng Minh, hắn muốn thừa kế giang sơn mà cha mình đã gây dựng, phát huy nó một cách rực rỡ.
Tôi còn nhớ đó là một buổi trưa nắng đẹp, Trọng Dương Hạ đang đắp áo đồng phục ngủ trưa trong lớp, có mấy bạn nam lén lút cầm điện thoại trốn ở hàng ghế cuối lớp xem phim, những âm thanh chói tai đã đánh thức hắn.
Những cậu con trai tuổi dậy thì luôn tò mò về những thứ này, mấy bạn nam kia thấy Trọng Dương Hạ tỉnh giấc thì giật mình, sợ chọc giận hắn.
Có hai người gan dạ không biết nghĩ gì, cầm điện thoại định "hiếu kính" Trọng Dương Hạ.
"Hạ ca, anh xem trước đi, anh xem trước đi!"
"
Trọng Dương Hạ cau mày một cách thiếu kiên nhẫn, hắn không có hứng thú với những thứ này, ánh mắt nhanh chóng lướt qua điện thoại rồi đột ngột dừng lại.
Cậu bạn cùng lớp nghĩ rằng hắn có hứng thú, vội vàng đặt điện thoại lên bàn của hắn: "Anh xem trước đi, xem xong rồi bọn em xem sau!"
Ánh sáng màn hình điện thoại hơi tối hoặc có lẽ môi trường quay video đó rất tối, hình ảnh là một phòng khách sạn trông rất cao cấp, rèm cửa đóng kín, chỉ để lại một ngọn đèn vàng mờ.
Người đàn ông quay video đang cử động, góc quay rất hỗn loạn, hắn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp chói tai và khó nghe giống như một con vật xấu xí nào đó.
Trên tấm ga trải giường trắng tinh của khách sạn, có một người nằm dọc, hai người nằm ngang, tất cả đều là những người phụ nữ trẻ đẹp.
Đồng tử của Trọng Dương Hạ như bị ai đó dùng sợi chỉ xuyên qua và đóng đinh lên màn hình điện thoại rất lâu không thể cửa động.
Đoạn video bẩn thỉu, ghê tởm, dâm loạn đánh trúng thái dương của Trọng Dương Hạ, khiến não hắn nổ tung.
"Đó là bố tôi, trên đùi ông ấy có một vết sẹo từ hồi nhỏ khi đi cưỡi ngựa bị ngã. Giọng nói của ông ấy xuyên qua màn hình điện thoại nhỏ bé, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, lại vô cùng ghê tởm."
Vết sẹo đó không ngừng va chạm vào đùi của người lạ, khiến sự tôn trọng và tình yêu của Trọng Dương Hạ cũng tan biến.
Hắn bất động xem hết đoạn video dài 33 phút này, sau đó đấy lần đầu tiên hắn trốn học.
Đó là lần đầu tiên Trọng Dương Hạ đánh nhau với Trọng Minh. Thời điểm đó hắn vẫn còn đang ở tuổi thanh xuân, không phải là đối thủ của cha mình, bị đè trên sofa không thể động đậy.
Trọng Minh không phủ nhận, thậm chí còn cảm thấy Trọng Dương Hạ làm quá: "Ta tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, đợi đến khi con trưởng thành tự nhiên sẽ hiểu."
"Mẹ tôi đâu? !" Trọng Dương Hạ hung tợn trừng mắt nhìn Trọng Minh gần như gào lên: "Ông có xứng với bà ấy không?"
"Ha ha!" Trọng Minh đột nhiên bật cười, buông Trọng Dương Hạ ra, đứng thẳng người chỉnh lại bộ vest đắt tiền. Ông ta dùng giọng điệu tùy ý như đang trò chuyện với bạn bè nói với Trọng Dương Hạ: "Dương Hạ, con cũng lớn rồi. Trò chơi gia đình hạnh phúc của chúng ta tạm dừng có hơi sớm, nhưng không sao con nghe ta nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!