Edit & beta: Yan
Đôi mắt sưng đỏ của Lâm Vũ Sinh hôm nay cứ giật liên tục. Cậu đã âm thầm điều tra vụ việc của Ôn Văn mấy ngày rồi, nhưng không thu hoạch được gì.
Chỉ là hiện tại chuyện này đã trở thành chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến.
Cậu vừa lái xe, vừa do dự không biết nên mở lời với Trọng Dương Hạ như thế nào, tâm trí rối bời, trên đường về suýt xảy ra tai nạn xe hai lần. Mãi mới về đến nhà an toàn, vừa mở cửa mùi khói nồng nặc xộc vào mặt bao phủ cậu như một tấm lưới.
"Trọng Dương Hạ?" Lâm Vũ Sinh vừa thay giày vừa lẩm bẩm: "Sao không bật đèn?" rồi tiện tay bật đèn lên.
Ánh sáng lập tức xua tan bóng tối, Trọng Dương Hạ ngồi trên ghế sofa, người hơi ngả ra sau tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên tay vịn ngón tay gõ nhẹ phát ra âm thanh đơn điệu.
"Sao vậy?" Lâm Vũ Sinh thay giày xong đứng thẳng dậy, chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra sự khác thường của Trọng Dương Hạ.
Khóe miệng hắn mím chặt, tạo thành một đường nét lạnh lùng, ngồi ở đó như một tảng băng trôi tỏa ra luồng khí lạnh khắp người.
Không nhận được phản hồi từ Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh chậm rãi bước tới, trong lòng đoán rằng có lẽ là do chuyện công việc Trọng Dương Hạ đang rất buồn bực.
Thế là cậuq quay đi rót cho Trọng Dương Hạ một cốc nước ấm, ánh mắt lướt qua tàn thuốc vương vãi trên sàn, giọng nói rất khẽ: "Sao hút nhiều thuốc thế? Uống chút nước ấm làm ấm cổ họng đi."
Từ khi Lâm Vũ Sinh bước vào cửa Trọng Dương Hạ đã luôn nhìn chằm chằm cậu, lúc này mới từ từ di chuyển tầm mắt xuống, rơi vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt.
Trọng Dương Hạ không đưa tay ra nhận lấy mà im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: "Trong cốc nước này, có xuân dược không?"
Hai mắt Lâm Vũ Sinh ngay lập tức mở to, chiếc cốc trong tay suýt chút nữa rơi. Nước trong cốc rung chuyển vài giọt bắn lên tay cậu, nhưng cậu lại hoàn toàn không nhận ra.
Cơ thể bắt đầu khẽ run rẩy, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, Lâm Vũ Sinh hỏ: "Cái, cái gì cơ?!"
Trên gương mặt của Trọng Dương Hạ thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó sự kinh ngạc này nhanh chóng tan biến thay vào đó là vẻ mặt hiểu rõ: "Quả nhiên là cậu đã bỏ thuốc tôi."
Khuôn mặt của Lâm Vũ Sinh đỏ bừng trong giây lát, cậu giơ bàn tay còn lại lên khoa tay múa chân loạn xạ, cố gắng dùng cử chỉ để làm cho lời giải thích của mình đáng tin hơn: "Tôi, cậu đang nói gì vậy? Tôi không có mà!"
Cậu đặc biệt căng thẳng, lời nói tuôn ra gấp gáp như pháo liên thanh, nhưng lại có vẻ lộn xộn không mạch lạc: "Sao cậu đột nhiên lại nói như vậy, tôi không hiểu gì cả, cái gì, tôi……"
Trọng Dương Hạ giơ tay ra hiệu tạm dừng, nhận lấy từ tay Lâm Vũ Sinh cốc nước đã bị b*n r* không ít vì run rẩy, nhưng hắn không uống, chỉ đặt sang một bên dùng cằm ra hiệu Lâm Vũ Sinh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Bước chân cứng đờ bước tới ngồi xuống, hai tay của Lâm Vũ Sinh nắm chặt lấy nhau, siết đến mức da phát ra tiếng răng rắc.
"Lâm Vũ Sinh." Trọng Dương Hạ không nhìn cậu mà là hướng ánh mắt về phía góc nào đó cũng coi như bình tĩnh nói: "Trước đây tôi luôn cảm thấy cậu rất đơn giản, giống như bây giờ vậy không biết giả vờ. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra tôi đã sai, vẻ đơn giản của cậu cũng là giả tạo mà thôi."
"Trọng Dương Hạ, rốt cuộc cậu làm sao vậy?" Lâm Vũ Sinh có chút không ngồi yên được, toàn thân như lửa đốt: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trọng Dương Hạ cuối cùng cũng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt như bị một lớp sương mù bao phủ, không còn chút ấm áp nào: "Tỉnh Cẩm đã đến tìm tôi."
Ánh đèn sáng rực bao phủ phòng khách, xung quanh tĩnh lặng vô cùng, ngoài cửa sổ không một tiếng gió màn đêm đen như xoáy nước đoạt mệnh.
Lâm Vũ Sinh chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đập vào tim khiến cậu khó thở ngay. Tỉnh Cẩm, lại là Tỉnh Cẩm, giống như ác mộng, làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
Nhịp tim của cậu bắt đầu trở nên không đều, tiếng "thình thịch" bên tai đặc biệt rõ ràng, mỗi nhịp đều mang theo sự hoảng loạn, giọng nói cũng trở nên khô khốc: "Tỉnh Cẩm đến tìm cậu……làm gì?"
Tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì, cái tên Tỉnh Cẩm đối với Lâm Vũ Sinh mà nói, chính là đại diện cho vận xui, chỉ cần vừa xuất hiện, nhất định sẽ khiến cậu bực bội.
Còn Trọng Dương Hạ khép hờ mắt, con ngươi đen láy khóa chặt lấy Lâm Vũ Sinh một khắc cũng không rời: "Ngay từ đầu cậu tiếp cận tôi là mang theo mục đích gì?"
"Mục đích?" Lâm Vũ Sinh lập tức nhảy dựng lên: "Mục đích gì! Tôi……tôi có thể có mục đích gì?"
Trọng Dương Hạ cũng đứng lên: "Ha, diễn xuất của cậu không tệ, nếu cậu không thừa nhận vậy thì để tôi nói."
"Trên đời này làm gì có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thứ tồn tại chẳng qua chỉ là sự vụ lợi. Tình yêu mà cậu nói với tôi tất cả chỉ là cái cớ để đưa hài cốt bố cậu về an táng ở phần mộ tổ tiên thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!