Edit & beta: Yan
Không phải là Trọng Dương Hạ định ở lại Hưng Thịnh quá lâu, ngay từ đầu hắn đã có kế hoạch của riêng mình, chỉ là do sự cố bất ngờ xảy ra với Lâm Vũ Sinh mà kế hoạch ban đầu của hắn đã bị đảo lộn một cách bất ngờ.
Để giải quyết rắc rối do nhà họ Ôn cố ý gây ra, Trọng Dương Hạ đã phải bồi thường một khoản tiền lớn, bận rộn suốt hơn một tuần mới coi như xong, và hắn cũng hoàn toàn rời khỏi Hưng Thịnh. Vào khoảnh khắc bước ra khỏi tòa nhà Hưng Thịnh, Trọng Dương Hạ không hề quay đầu lại mà lái xe đi thẳng.
Trên đường lái xe điện thoại reo lên lưu tên là Kha Đồ, Trọng Dương Hạ ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam rất trẻ.
"Cậu suy nghĩ thế nào rồi?"
Trọng Dương Hạ vô thức dùng ngón trỏ gõ hai cái vào vô lăng, không trả lời.
Kha Đồ im lặng chờ một lát rồi lại nói: "Nếu thật sự không được, cậu có thể mang cậu ấy đến đây, để cậu ấy ở cùng có được không?"
"Cậu ấy không quen." Trọng Dương Hạ ngắn gọn nói.
Kha Đồ khẽ rít lên một tiếng, sau đó nặng nề thở dài.
Kha Đồ và Trọng Dương Hạ quen nhau khi du học ở nước Y, trong giới du học sinh, Trọng Dương Hạ được coi là một người nổi tiếng, ngoại hình nổi bật, hào phóng, xung quanh có nhiều bạn bè.
Nhưng Kha Đồ không giống hắn, Kha Đồ là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, việc du học hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân.
Vốn dĩ hai người họ không thể có bất kỳ điểm chung nào, chỉ là khoảng thời gian đó vừa hay có một trò chơi rất hot, hai người tình cờ quen biết nhau trong trò chơi này, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè.
Xét về bạn bè Trọng Dương Hạ có rất nhiều, nhưng Kha Đồ là người duy nhất đến tiễn hắn vào ngày Trọng Dương Hạ về nước.
Những người bạn ngày thường hô hào "tôi sẵn sàng hy sinh vì cậu", sau khi nhà họ Trọng sụp đổ thì chạy hết cả. Tại sân bay nước Y, Kha Đồ vỗ vai Trọng Dương Hạ: "Có chuyện gì nhớ liên lạc nhé."
Trọng Dương Hạ nhìn anh ta một lúc, rồi khẽ chạm khuỷu tay vào đối phương.
Vào khoảnh khắc đó, có lẽ Trọng Dương Hạ đã muộn màng muốn nhận Kha Đồ làm bạn bè.
Nửa năm trước, Kha Đồ cuối cùng cũng tìm được thông tin liên lạc hiện tại của Trọng Dương Hạ và đã gọi điện cho hắn.
Kha Đồ rất giỏi, hai năm nay làm việc tại một công ty rất nổi tiếng ở nước Y, nhưng anh ta luôn không muốn cứ làm ở mãi một chỗ, anh ta muốn ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Nhưng anh ta biết rõ năng lực của mình đến đâu, anh ta cần một người cộng sự, một người có thể dẫn dắt anh ta, một người lãnh đạo đội ngũ.
Và Trọng Dương Hạ là người duy nhất anh ta chọn.
Lúc đó Trọng Dương Hạ do dự, một là vì thời cơ chưa đến, hai là vì Lâm Vũ Sinh.
Nếu muốn đến nước Y nhất định cần phải ở lại đó một thời gian dài, Lâm Vũ Sinh lại không thông thạo ngôn ngữ e rằng rất khó thích nghi.
"Nhưng hiện tại cậu cũng không còn lựa chọn nào khác đúng không?" Kha Đồ chậm rãi nói: "Ở thành phố Z hiện tại cậu đã không có chỗ đứng nữa rồi."
"Tôi sẽ nghĩ lại." Cúp điện thoại, Trọng Dương Hạ lái xe đến một quán rượu nhỏ mà trước đây hắn thường đến.
Hôm nay Lâm Vũ Sinh không có ở đây, đã đến chỗ Trần Diệp để bầu bạn với bà ấy. Trong nhà không có ai Trọng Dương Hạ cũng không có tâm trạng muốn về nhà.
Quán rượu nhỏ này đã mở cửa được nhiều năm, phong cách trang trí cổ điển và trầm lắng. Vào buổi chiều có rất ít người, chỉ lác đác vài người ngồi rải rác.
Trọng Dương Hạ tìm một vị trí dựa vào tường ngồi xuống, gọi rượu, châm một điếu thuốc, mệt mỏi nhả ra một hơi khói trắng.
Chưa kịp nhận ra hắn đã hút gần hết một bao thuốc. Ánh nắng cũng chuyển sang màu cam, có vài tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ kính vào quán rượu.
Một lát sau, có người đi qua, thoáng chốc cắt ngang ánh hoàng hôn đang tràn vào.
Đối diện chỗ ngồi xuất hiện một bóng người, Trọng Dương Hạ lười biếng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt chạm nhau giữa không trung: "Là cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!