Chương 42: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

"Ai có thể chứng minh là tôi đã làm?" Lâm Vũ Sinh không chịu nhìn Trọng Dương Hạ: "Không phải cậu cũng chỉ đang đoán mò thôi sao?"

"Cậu thật là không biết trời cao đất dày."

"Tôi không biết." Lâm Vũ Sinh đột nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào nhìn thẳng vào mắt Trọng Dương Hạ: "Tôi chỉ biết cậu đã đi khách sạn với cậu ta."

"Chuyện của Ôn Văn tôi không muốn nhắc lại với cậu lần thứ hai." Sắc mặt Trọng Dương Hạ lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lẽo: "Lâm Vũ Sinh, nếu ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cậu cũng không làm được, vậy thì chúng ta…"

Lâm Vũ Sinh lập tức chặn lời hắn: "Cậu nghĩ cậu không làm gì cả, nhưng sự bất an của tôi không phải là không có cơ sở, phải không? Cậu có thể đi với cậu ta đến khách sạn hôm nay, ngày mai có thể lên giường với cậu ta có phải không?"

"

"Lâm Vũ Sinh!" Trọng Dương Hạ hét lên một tiếng, mang theo ý cảnh cáo sâu sắc: "Con m. ẹ nó cậu đừng coi tôi là một con vật không kiểm soát được phần dưới của mình."

"Cậu có thể tự kiểm soát mình, cậu có thể kiểm soát người khác không? Lỡ cậu ta bỏ thuốc cậu thì sao? Lỡ cậu không tỉnh táo thì sao?" Lần này Lâm Vũ Sinh không hề nhượng bộ: "Cậu có thể đảm bảo trong một trăm lần cậu sẽ có thể an toàn rút lui trong một trăm lần không?"

"Cậu đúng là hoang tưởng." Trọng Dương Hạ đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nhớ lại ngày tháng đó tôi phải ở lại Hà Hoa Đường đi, cậu đã làm thế nào để lợi dụng ép tôi như thế nào?"

Hai tay Lâm Vũ Sinh nắm chặt quả táo, nước ép làm ướt lòng bàn tay cậu, mắt mở to, nhìn Trọng Dương Hạ một cách kỳ lạ.

Ngày tháng ở Hà Hoa Đường cho dù là mở đầu và kết thúc đều không vui, nhưng cậu luôn nghĩ rằng họ đã từng vui vẻ trong giai đoạn đó.

Cậu không thể ngờ rằng, bây giờ Trọng Dương Hạ lại so sánh cậu với Ôn Văn.

Thật đáng thương hơn nữa trong lòng cậu lại đột nhiên hoảng hốt, không biết phải phản bác thế nào, giọng nói nhỏ lại: "Cậu… sao cậu có thể so sánh tôi với cậu ta….."

"Có gì khác nhau à?" Trọng Dương Hạ lại càng thêm bình tĩnh và lý trí: "Hiện tại cậu ta thích tôi, khi đó cậu cũng vậy. Những gì cậu ta đang làm, và những gì cậu đã làm lúc đầu, có gì khác biệt đâu?"

Ngực Lâm Vũ Sinh phập phồng, khuôn mặt dần dần đỏ bừng lên, nhưng không phải vì xấu hổ mà vì cảm thấy tức giận.

Trọng Dương Hạ vẫn không tha cho cậu, từng câu từng chữ nhắm thẳng vào tim cậu: "Nhưng tôi sẽ không bao giờ phạm phải lần thứ hai."

"Cậu hoàn toàn không cần phải gây rối một cách vô lý."

Kẻ hành quyết kiêu ngạo và tàn nhẫn, giơ cao lưỡi dao đặt bên cổ người bị hành hình, nhưng lại chất vấn người đó tại sao lại run rẩy.

Trọng Dương Hạ vẫn ngồi đó, còn Lâm Vũ Sinh bỗng đứng dậy, bây giờ cậu cao hơn Trọng Dương Hạ, nhưng vẫn cảm thấy như mình đang rơi vào vực sâu ngột ngạt và khó chịu.

Một thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua gương mặt, Lâm Vũ Sinh ngây ngẩn đưa tay lên sờ mặt, hóa ra là nước, nước mắt của cậu.

Lâm Vũ Sinh lớn lên rất ít khi khóc, sống một mình không khóc, bị thương không khóc, không thể vào đại học cũng không khóc…

Dù cuộc sống có mang đến bao nhiêu thử thách đau đớn, cậu luôn có thể đối mặt một cách lạc quan.

Nhưng bây giờ, khi chính cậu còn không nhận ra nước mắt của cậu đã rơi.

Điều này thực ra không phải là ý định của Lâm Vũ Sinh, trong lúc cãi nhau mà rơi lệ là biểu hiện của kẻ yếu đuối, cậu vốn muốn tranh luận lý lẽ để Trọng Dương Hạ biết được sai lầm của mình.

Nhưng bây giờ, cậu lại giống như người đã phạm sai lầm đứng đó mà rơi lệ.

Khi nhận ra mình đang khóc tầm nhìn của Lâm Vũ Sinh lập tức trở nên mờ mịt, không thể ngừng lại được.

Ngày càng nhiều nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, ào ạt, khiến hình ảnh của Trọng Dương Hạ trở nên mờ nhạt, méo mó.

Cậu nuốt nước bọt, hơi thở trở nên nhanh và rối loạn, đưa tay lên lau, nhưng càng lau càng nhiều, cuối cùng đành lấy tay che mặt mình lại.

"Tôi sẽ không buồn sao? Trọng Dương Hạ…" Những lời nói mơ hồ phát ra từ kẽ tay của Lâm Vũ Sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!