Chương 41: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Đây là một cuộc trò chuyện không vui vẻ.

Lâm Vũ Sinh cho rằng Trọng Dương Hạ làm không đúng, Trọng Dương Hạ lại cảm thấy Lâm Vũ Sinh chẳng tin tưởng mình, hết chuyện lại kiếm chuyện, không ai thuyết phục được ai.

Đến tối hai người chạm mặt nhau, nhưng không ai chủ động nhắc lại chủ đề này nữa.

Lâm Vũ Sinh không biết phải bắt chuyện thế nào, còn Trọng Dương Hạ thì có lẽ là lười để ý.

Mọi chuyện bên ngoài có vẻ như đã lắng xuống, nhưng sự bất an của Lâm Vũ Sinh ngày càng tăng, thậm chí đến mức sinh nghi ngờ vớ vẩn.

Có thời gian rảnh rỗi cậu xem mấy video, cậu luôn nhìn thấy những câu chuyện chia tay đau lòng, chỗ bình luận có rất nhiều người có trải nghiệm thực tế kể về tình yêu nghiêm túc của họ, nhưng sau đó bị phản bội bởi một cách tàn nhẫn, cuối cùng chia tay.

Cậu không thể không đặt mình vào những trường hợp đó, tạo ra một số tưởng tượng kỳ lạ.

Lâm Vũ Sinh mỗi ngày đều lén lút ngửi quần áo mà Trọng Dương Hạ thay ra, nửa đêm vẫn sẽ lặng lẽ dậy xem điện thoại của hắn.

Ngay cả khi Trọng Dương Hạ trả lời tin nhắn của cấp dưới một cách bình thường, Lâm Vũ Sinh cũng sẽ cố gắng tìm cách ngồi ở xa, giả vờ chơi điện thoại di động, thực tế là dùng điện thoại di động để mở máy ảnh, phóng to, để xem trộm Trọng Dương Hạ đang làm gì.

Giống như một quả bóng bay trong suốt, nó liên tục được bơm, mặc dù không thể nhìn rõ, nhưng sớm hay muộn nó cũng sẽ đạt đến giới hạn của nó.

Cuối cùng, trái bóng đó cũng nổ tung.

Vào đêm hôm trước, Lâm Vũ Sinh nhìn thấy Ôn Văn trên điện thoại di động của Trọng Dương Hạ nói rằng cậu ta bị bệnh, và hợp đồng cần ký vào ngày hôm sau yêu cầu Trọng Dương Hạ đến khách sạn nơi cậu ta ở để thảo luận.

Lần này gần như là một dấu hiệu rõ ràng, bất cứ người bình thường nào đều có thể hiểu ý của Ôn Văn.

Và Trọng Dương Hạ đã đồng ý.

Lâm Vũ Sinh run rẩy nắm chặt điện thoại di động, cậu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Ôn Văn một cách tàn nhẫn, không kìm được và gửi tin nhắn cho đối phương.

[Tôi là người yêu của anh ấy, đừng gửi tin nhắn kỳ lạ vào nửa đêm cho anh ấy nữa.]

Sau nửa phút, đối phương trả lời.

[Anh là đối tượng mà anh ấy không thể đưa ra ngoài phải không? Xin lỗi, tôi không thể làm được ~ Trọng Dương Hạ không nói với anh sao? Ngày mai chúng tôi sẽ gặp nhau trong khách sạn, tôi hy vọng anh biết điều một chút, đừng cãi nhau với anh ấy nhé!]

Hóa ra đối phương biết Trọng Dương Hạ có người yêu, nhưng vẫn muốn tiếp tục v* v*n, thật là vô liêm sỉ.

Lâm Vũ Sinh đã xóa bản ghi trò chuyện và một ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong lòng cậu, cậu nhất định sẽ cho kẻ thứ ba ngạo mạn này biết tay.

Vì vậy vào buổi tối ngày hôm sau, Lâm Vũ Sinh đi theo Trọng Dương Hạ lén lút đến khách sạn đó.

Cậu ngồi trong xe, không ngừng dùng ngón tay gõ vào vô lăng, đặt ra một giới hạn thời gian trong đầu.

Một tiếng, đàm phán hợp đồng gì một tiếng hẳn là đủ rồi, quá thời gian này……

Đồng hồ không ngừng chuyển độngtừng giây không ngừng, rất nhanh một tiếng đã trôi qua.

Lâm Vũ Sinh lại quyết định cho thêm một cơ hội, nên đã gọi điện cho Trọng Dương Hạ.

Nhưng mà, trong 39 giây, đầu dây bên kia không ai bắt máy.

Khi giọng nói nữ máy móc vang lên mà không có ai trả lời, sợi dây trong lòng Lâm Vũ Sinh cũng đứt hẳn.

Những cảnh tượng về sự phản bội mà cậu từng nghĩ lại xuất hiện chồng chéo lên nhau vào lúc này, khiến cậu không thể chịu đựng được nữa.

Cậu xuống xe, đi thẳng lên lầu, cậu nhớ số phòng Ôn Văn đã gửi đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!