Edit & beta: Yan
Ngày xuất viện, Trọng Dương Hạ đến đón họ, vừa lên xe, Trần Diệp đã lải nhải dặn Trọng Dương Hạ chú ý sức khỏe, cũng phải quan tâm đến Lâm Vũ Sinh.
Trọng Dương Hạ miễn cưỡng đáp lời, nói lại: "Bà hãy chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình trước đã, những chuyện khác đừng bận tâm."
Trần Diệp trừng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm với Lâm Vũ Sinh: "Thằng nhóc thối tha này, chỉ có cháu mới chịu đựng được nó thôi!"
Lâm Vũ Sinh vỗ nhẹ tay Trần Diệp để an ủi, cười toe toét: "Bà đừng chấp nhặt với cậu ấy."
Khoảnh khắc này thật bình yên, người nhà và người yêu đều ở bên cạnh, hôm nay trời nắng đẹp, sưởi ấm lòng người.
Sau khi đưa Trần Diệp về nhà, Trọng Dương Hạ nói lát nữa còn có việc, chuẩn bị đưa Lâm Vũ Sinh về rồi đi giải quyết.
Trong lúc đó, điện thoại của hắn liên tục phát ra âm báo tin nhắn Wechat, Trọng Dương Hạ cầm lên tùy tiện liếc mắt nhìn rồi không trả lời.
Thị lực của Lâm Vũ Sinh rất tốt, chỉ liếc mắt một cái, cậu đã thấy rõ là Ôn Văn gửi tin nhắn Wechat cho Trọng Dương Hạ, hỏi hắn khi nào thì đến.
Phía trên mấy dòng tin nhắn thúc giục, còn có một đoạn dài, chỉ là trong khoảng một hai giây, Lâm Vũ Sinh không nhìn rõ nội dung cụ thể.
Ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu trong xe, Lâm Vũ Sinh cố gắng nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt vô cảm của Trọng Dương Hạ, nhưng đối phương từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
Đưa Lâm Vũ Sinh đến nhà, Trọng Dương Hạ nhanh chóng lái xe rời đi. Nhưng Lâm Vũ Sinh không vội lên lầu, mà nhìn theo hướng hắn rời đi đứng đó một lúc lâu.
Đêm đó, Trọng Dương Hạ quả nhiên trở về rất muộn. Và lần đầu tiên khi Trọng Dương Hạ chạm vào áo ngủ của mình, Lâm Vũ Sinh đã từ chối, cậu đưa tay giữ chặt quần áo, giả vờ mơ màng nói: "Hôm nay tôi mệt lắm."
Thật ra cậu không nói dối, mấy ngày nay cậu chạy đi chạy lại trong bệnh viện thật sự không được nghỉ ngơi đầy đủ. Trọng Dương Hạ cũng không miễn cưỡng, xoa đầu cậu, xem điện thoại một lát rồi ngủ.
Sau khi Trọng Dương Hạ ngủ, Lâm Vũ Sinh từ từ ngồi dậy, trong bóng tối quay đầu nhìn hắn, không có ánh sáng, không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được đường nét.
Đêm rất yên tĩnh, vì vậy hơi thở gấp gáp của Lâm Vũ Sinh trở nên đặc biệt rõ ràng, bản thân cậu cũng biết mình căng thẳng, nhưng vẫn không kiềm chế được đưa tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt mặt Trọng Dương Hạ.
Nếu lúc này có ánh sáng, có thể nhìn rõ những hạt bụi mịn như bột rơi từ đầu ngón tay cậu.
Lặng lẽ đợi 3 – 5 phút, tiếng hít thở đều đều của Trọng Dương Hạ gần như không nghe thấy, Lâm Vũ Sinh bò dậy, vòng đến phía bên kia giường lấy điện thoại của Trọng Dương Hạ, cẩn thận cầm lên mở khóa bằng vân tay, sau đó nhanh chóng mở Wechat.
Không cần tìm, cái tên Ôn Văn ở trên cùng của khung hội thoại vô cùng nổi bật, chỉ mới một tiếng trước, đối phương còn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon.
Tim Lâm Vũ Sinh đập dữ dội, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Mặc dù biết rõ Trọng Dương Hạ sẽ không tỉnh lại, nhưng cậu vẫn không thể kiểm soát được mà run tay, ngay cả hô hấp cũng cố gắng thả thật nhẹ.
Cậu nhanh chóng ấn vào giao diện trò chuyện, chậm rãi vuốt lên trên, ánh đèn trắng của điện thoại chiếu lên mặt cậu, trông tái nhợt âm u.
[Anh thật sự rất giỏi, em ngưỡng mộ anh lắm!]
[Anh về nhà chưa? Ngủ chưa? Em thấy tối nay mình uống hơi nhiều, không ngủ được, có thể gọi điện cho anh không?]
[Anh lạnh lùng thật đó, dù gì cũng phải hợp tác chứ ~"]
[Bạn của em giới thiệu có một nhà hàng khá ngon, tuần sau mời anh đi ăn nhé?"]
[Chào buổi sáng, cứ nghĩ đến việc lát nữa có thể gặp anh là em rất vui!"]
[Đừng có mà không để ý đến người ta nha ~"]
Vô số những tin nhắn kiểu như vậy, Ôn Văn không nói trực tiếp thích, nhưng đã ám chỉ rất rõ ràng. Trọng Dương Hạ hầu như không trả lời những tin nhắn tán gẫu, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài chữ khi liên quan đến công việc.
Lâm Vũ Sinh lật đến đoạn hai người vừa mới thêm WeChat, quả nhiên là khoảng thời gian trước đây rất lâu Lâm Vũ Sinh ngửi thấy mùi dâu tây và hoa nhài trên quần áo của Trọng Dương Hạ.
Kể từ lúc đó, Ôn Văn cứ vài ba bữa lại gửi đến những tin nhắn mang tính ám chỉ, liên tục cho đến tận bây giờ. Hô hấp của Lâm Vũ Sinh trở nên gấp gáp và hỗn loạn, ngực phập phồng dữ dội, mắt nhìn chằm chằm vào những đoạn tin nhắn đó, ánh mắt dường như mất tiêu điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!