Edit & beta: Yan
Cả người Trọng Dương Hạ tỏa ra bầu không khí không mấy thân thiện.
Không biết có phải vừa bị Lâm Vũ Sinh nhìn thấy chuyện vừa rồi hay không.
Có lẽ cách đúng đắn là cậu nên xin lỗi, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhưng sau khi Lâm Vũ Sinh bật dậy, cậu lại không mở miệng nói gì, cũng không di chuyển, mà đứng yên tại chỗ, mà đứng nhìn Trọng Dương Hạ hồi lâu.
Cậu không kiểm soát được ánh mắt của mình, Trọng Dương Hạ lười biếng nhìn thẳng vào cậu.
Nói gì đó đi, nhanh lên…….
Não của Lâm Vũ Sinh nhanh chóng hoạt động, do dự hồi lâu, cậu chỉ vào chiếc thuyền nhỏ của mình, nói một lời mời có phần vụng về: "Cậu có muốn ăn ngô nướng không? Ngọt với thơm lắm."
Trọng Dương Hạ nhướng mày một cái, tàn thuốc lá giữa các ngón tay xoay tròn rơi xuống.
Có chút thú vị đấy.
Vì vậy, hắn không tiếp tục truy cứu chuyện vừa rồi, mà mắt nhắm mắt mở nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Sinh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Dẫn đường đi, để tôi nếm thử tay nghề của cậu."
Nhiệm vụ vất vả hôm nay là đi bán ngô ở thị trấn tạm thời gác lại, Lâm Vũ Sinh gần như ngay lập tức quyết định rằng việc quan trọng nhất bây giờ là nướng ngô cho Trọng Dương Hạ ăn.
Đi bộ về nhà rất chậm và xa, nên Lâm Vũ Sinh dẫn Trọng Dương Hạ lên thuyền, chèo băng qua từng đám lá sen.
Trọng Dương Hạ lười biếng ngồi ở mũi thuyền, đôi chân dài hơi co lại.
Lâm Vũ Sinh hái một chiếc lá sen đội lên đầu, lại hái một chiếc đưa cho hắn: "Che vào đi, nắng gắt lắm."
Trọng Dương Hạ nhướn mày, nhận lấy và làm theo động tác của Lâm Vũ Sinh, cũng đặt lên đầu.
Người dân do làm việc lâu dưới nắng nên có làn da ngăm, trong khi đó Trọng Dương Hạ có làn da rất trắng, như thể có thể phát sáng dưới ánh mặt trời.
Không thể để hắn bị đen đi được, Lâm Vũ Sinh nghĩ vậy.
"Trọng Dương Hạ."
Khi Lâm Vũ Sinh đang tập trung chèo thuyền, Trọng Dương Hạ đột nhiên nói.
"À." – Lâm Vũ Sinh nhận ra rằng Trọng Dương Hạ đang nói cho mình biết tên của hắn, vội vàng gật đầu thật mạnh và nói: "Tên rất hay."
Thực ra cậu đã biết rồi, hôm đó không phải là mơ, cậu đã nghe thấy Tỉnh Cẩm gọi cái tên này.
Nghe câu khen nhạt nhẽo của Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ hừ một tiếng, nhếch khoé miệng khinh thường, nhưng không nói gì.
Hai người lại im lặng, chỉ còn lại âm thanh của mái chèo dưới nước.
Lâm Vũ Sinh không muốn không khí trở nên ngột ngạt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi tên là Lâm Vũ Sinh."
Lần trước quên nói họ tên đầy đủ, lần này cũng coi như là giới thiệu chính thức.
"Lâm Vũ Sinh."
Trọng Dương Hạ lặp lại một lần, kỳ lạ, hai chữ Vũ Sinh nghe có vẻ quê mùa, nhưng thêm họ Lâm vào, đột nhiên có chút khác biệt, ít nhất không nghe khó nghe đến vậy.
"Cậu sinh ra vào ngày mưa à?".
"Sao cậu biết?" Lâm Vũ Sinh có chút ngại ngùng cười: "Đúng thế, hôm mẹ tôi sinh tôi trời mưa to lắm!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!