Edit & beta: Yan
Khi bắt đầu năm thứ ba mọi thứ không còn suôn sẻ nữa, những vấn đề tích tụ từ trước đó vẫn chưa được giải quyết, Trọng Dương Hạ nhanh chóng lao vào công việc bận rộn.
Lâm Vũ Sinh chỉ có thể chờ đợi và âm thầm an ủi.
Nhiệt độ dần trở nên ấm áp, vạn vật cũng hồi phục vào thời điểm này, dường như có điều gì đó khác đang quay trở lại.
Trọng Dương Hạ thường xuyên phải đi xã giao khuya, uống rượu đến say mèm, dạ dày của hắn từ khi làm thay thêm một công việc đã bị đau âm ỉ do thức khuya và ăn uống không điều độ, bây giờ lại càng trở nên tệ hơn. Nếu không phải Lâm Vũ Sinh thường xuyên bỏ thuốc đông y bổ dưỡng dạ dày vào nước và đồ ăn, có lẽ còn đau nặng hơn rồi.
"Trọng Dương Hạ" Lâm Vũ Sinh xoa lưng cho Trọng Dương Hạ, giọng nói hòa lẫn với tiếng nước, nghe nhẹ nhàng và dịu dàng: "Nếu vất vả quá thì đừng làm nữa."
Trọng Dương Hạ mở mắt, không biết đang nghĩ gì, rồi nói: "Tại sao phải bỏ dở nửa chừng?"
"Nhưng mà tôi lo cho sức khỏe của cậu." Lâm Vũ Sinh thở dài, cố gắng khuyên hắn: "Chúng ta có nhiều tiền lắm rồi, không cần phải cố gắng như vậy nữa đâu."
Lâm Vũ Sinh là một người biết đủ, chỉ cần có thể duy trì cuộc sống, hai người ở bên nhau là đủ rồi, đời người ngắn ngủi, tiền thì có thể kiếm lúc nào cũng được.
Nhưng cậu không phải là Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ cũng không thể nghe cậu.
"Cậu đừng lo nhiều, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ ngủ thì ngủ." Trọng Dương Hạ nói xong liền đứng dậy xả nước, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Lâm Vũ Sinh thở dài một tiếng, chỉ có thể thầm nghĩ trong đầu là phải kê thêm một vài loại thuốc Đông y bồi bổ dạ dày có dược tính mạnh hơn cho Trọng Dương Hạ uống.
Cậu nhớ rằng trong cuốn sách cổ bí mật của gia đình có ghi lại một phương thuốc rất tốt, chỉ là nguyên liệu phức tạp.
May mắn là cậu làm việc tại một cửa hàng thuốc Đông y, việc thu thập cũng không khó khăn, chỉ là còn phải đi thu thập những giọt mưa đọng lại trên đầu lá sau cơn mưa và một giọt máu lấy từ cổ tay người làm chất dẫn.
Việc lấy máu người thì Lâm Vũ Sinh không cảm thấy khó khăn, cậu tự lấy kim chích một cái là có ngay, chỉ là gần đây ở thành phố Z mưa thường rơi vào đêm khuya, có khi Lâm Vũ Sinh ngủ quên nên không lấy được.
Sau một thời gian dài chờ đợi cuối cùng cũng đến một ngày dự báo thời tiết báo có mưa vào ban đêm, hơn nữa Trọng Dương Hạ tối nay còn có hẹn, Lâm Vũ Sinh quyết định vừa đợi hắn, vừa chờ cơn mưa rồi xuống lầu tìm cây hứng nước.
Gần mười hai giờ, bắt đầu mưa phùn, Lâm Vũ Sinh lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ Trọng Dương Hạ không biết tối nay mấy giờ mới về đến nhà.
Hy vọng hắn đừng dính mưa dù chỉ một giọt.
Cơn mưa này rất ngắn, nửa tiếng đồng hồ đã tạnh, Lâm Vũ Sinh cầm một cái cốc dùng một lần chạy xuống lầu, tìm một cây hoa quế thấp một chút để hứng nước.
Cậu cẩn thận nâng cốc, vươn tay với cành cây, thỉnh thoảng vài giọt nước mưa từ trên cây rơi xuống, rơi vào sau lưng khiến cậu lạnh toát cả người. Đằng xa, ánh đèn xe nhấp nháy, có xe đi vào khu dân cư.
Lâm Vũ Sinh không mấy để ý, vị trí của cậu là ở một góc khuất, không có đường nào đi qua đây. Một lát sau, chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại ở một chỗ trống không xa, sau đó cửa sau xe mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh bước xuống. Anh ta trông rất trẻ, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh đẹp lộng lẫy, lông mày như vẽ, môi đỏ răng trắng.
Cậu ta hơi ra vẻ, khi xuống xe thì động tác nhẹ nhàng, vểnh ngón út đóng cửa, nhưng vì đẹp trai nên những động tác nhỏ này không khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Lâm Vũ Sinh cũng chỉ vô tình liếc nhìn một cái, liền không nhịn được mà cứ lén lút đánh giá đối phương, trong lòng thầm đoán anh ta không phải là người của khu dân cư này, không thì đã gặp rồi Lâm Vũ Sinh không thể nào không có chút ấn tượng về anh ta.
Ngay sau đó, Lâm Vũ Sinh thấy đối phương nhanh chóng vòng ra phía cửa xe bên kia, cửa sau lại mở ra, lần này bước xuống là một người đàn ông cao ráo mặc vest đen lịch lãm, đẹp trai.
Trong khoảnh khắc đó Lâm Vũ Sinh nín thở – đó là Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ vừa xuống xe, chàng trai trẻ liền bước tới định đưa tay đỡ hắn, nhưng bị Trọng Dương Hạ khéo léo gạt đi.
Sau đó, Lâm Vũ Sinh nghe thấy giọng nói đặc biệt rõ ràng của Trọng Dương Hạ trong đêm tối.
"Cảm ơn, cậu về đi, Ôn Văn."
"Để em đưa anh lên lầu nhé." Giọng của Ôn Văn rất ngọt ngào, ngoan ngoãn ngước nhìn Trọng Dương Hạ chớp mắt: "Anh say rồi."
"Không cần." Trọng Dương Hạ đóng cửa lại, quay người đi, không chút lưu luyến: "Tôi đi trước đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!