Chương 37: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Năm thứ hai, Trọng Dương Hạ được thăng chức làm giám đốc, những nỗ lực gian khổ trước đây đã có những thành quả rõ rệt, hắn trở nên điềm tĩnh và quyết đoán.

Trong một giây trước, hắn mỉm cười bắt tay hòa nhã với đối thủ, nhưng quay lưng đi lại thì lại tìm đủ cách để đè bẹp đối phương, những đơn hàng liên tiếp được ký kết.

Ban đầu, Chu Thành không mấy để tâm đến hắn, nhưng giờ đây buộc phải bắt đầu đánh giá cao hắn, trước đây tưởng rằng chỉ là một kẻ vô dụng, không ngờ lại thật sự làm nên chuyện.

Những đồng nghiệp trước đây từng gây khó dễ cho Trọng Dương Hạ giờ đây đều sống trong lo sợ, e ngại rằng một ngày nào đó hắn sẽ trả thù cá nhân, có hai người thậm chí sợ hãi mà xin nghỉ việc, nhưng rõ ràng Trọng Dương Hạ không coi những kẻ nhỏ bé này ra gì.

Hắn bận rộn kiếm tiền.  

Kể từ tháng đầu tiên làm việc từ giữa mùa hè, hắn đã duy trì ổn định việc chuyển 20.000 tệ vào tài khoản của Lâm Vũ Sinh mỗi tháng. Lâm Vũ Sinh không tiêu hết số tiền đó nên đã để dành tiết kiệm.

Đôi khi Lâm Vũ Sinh cảm thấy lạc lõng, tiền của họ ngày càng nhiều, nhưng thời gian bên nhau lại càng ít.  

Trọng Dương Hạ quá bận rộn, có lúc đi công tác kéo dài 3 – 5 ngày, Lâm Vũ Sinh thỉnh thoảng nhớ hắn quá mới gọi điện, nhưng Trọng Dương Hạ vốn không phải là người dịu dàng thường thì nói vài câu là xong.

Hoặc là có lúc bận rộn đến mức quên không gọi lại cho Lâm Vũ Sinh.

Kể từ khi họ sống chung, thực sự chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn gì, Trọng Dương Hạ sẽ không tự dưng nổi giận, Lâm Vũ Sinh cũng chưa bao giờ gây sự.

Lần đầu tiên Lâm Vũ Sinh cảm thấy không vui, là vào ngày sinh nhật của họ, ngày 7 tháng 7.

Lúc đó Trung Dương Hạ từ nơi khác vội vã trở về, món ăn trên bàn đã được hâm nóng hai lần, hắn mới xách bánh sinh nhật bước vào nhà.

"Có việc đột xuất nên trễ vài tiền." Trọng Dương Hạ đặt bánh lên bàn trà, đi đến hỏi Lâm Vũ Sinh: "Cậu muốn quà gì?"

Thật ra Lâm Vũ Sinh không muốn món quà nào cả, cậu chỉ quá nhớ Trọng Dương Hạ.

Cậu đã lấy một ít tóc mà hồi đó họ đã cắt ra làm một cái mặt dây chuyền nhỏ, màu đen, rất tinh xảo và đẹp mắt, muốn tặng cho Trọng Dương Hạ như một món quà sinh nhật hôm nay.

Nhưng Lâm Vũ Sinh không để ý cúi đầu xuống, rồi ngẩn người: "Sao cậu không đeo chiếc vòng tay tôi tặng nữa?"

"Cái đó," Trọng Dương Hạ nâng tay lên dùng ngón trỏ kéo kéo chiếc cà vạt xuống, giải thích một cách bình thản: "Không hợp với bộ vest, tôi cất trong hộp rồi."

Không biết là do sự đè nén lâu dài hay là vì giọng điệu không mấy quan tâm của Trọng Dương Hạ trong khoảnh khắc này khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy không thoải mái, cậu vô thức nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong túi, không lấy ra.

"À, cũng đúng." Lâm Vũ Sinh ngơ ngác gật đầu: "Ăn cơm thôi."

Món ăn đã được hâm nóng hai lần nên hương vị không còn ngon như ban đầu, Lâm Vũ Sinh cảm thấy ăn không có vị, còn Trọng Dương Hạ thì không có cảm giác gì, vừa ăn vừa dùng điện thoại trả lời tin nhắn công việc.

Bánh ngọt nhỏ và tinh tế, không có viết gì chúc mừng, Lâm Vũ Sinh cắm nến vào, nhắm mắt lại và ước.

Hy vọng Trọng Dương Hạ không bận rộn như vậy nữa, cậu muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn.

Ước mơ của Trọng Dương Hạ là gì nhỉ? Lâm Vũ Sinh hỏi hắn.

"Trẻ con." Trọng Dương Hạ vỗ đầu Lâm Vũ Sinh: "Thổi nến đi, làm gì linh nghiệm như vậy."

Cũng đúng, Trọng Dương Hạ chắc chắn không tin những điều này.

Nhưng Trọng Dương Hạ thực sự thích chiếc bánh này, hắn bôi kem lên người Lâm Vũ Sinh, rồi cúi xuống l**m mất.

Ghế sofa trở nên hỗn độn, dính đầy kem và chất lỏng không rõ.

Trong cơn hỗn loạn, Lâm Vũ Sinh vẫn đeo dây chuyền lên cổ Trọng Dương Hạ, thở hổn hển: "Cái này cũng không hợp với quần áo đi làm lắm, sau hôm nay cậu có thể tháo ra để ở nhà."

Trọng Dương Hạ cúi đầu nhìn một cái, đáp một tiếng, rồi lại nói: "Mua cho cậu một chiếc xe, đậu ở dưới lầu, sau này tự lái xe đi làm nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!