Chương 36: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Trọng Dương Hạ chính thức đi làm rồi.

Thật ra nghĩ lại khoảng thời gian này mới là vui vẻ nhất.

Lâm Vũ Sinh mỗi ngày đều dậy thật sớm làm bữa sáng, hai người ăn xong liền cùng nhau ra khỏi nhà đi tàu điện ngầm, Trọng Dương Hạ trở nên rất bận rộn, công việc dường như cũng không quá thuận lợi, tính tình vẫn không tốt, cả người trông như lúc nào cũng muốn nổ tung, nhưng cũng không còn nổi nóng với Lâm Vũ Sinh nữa.

Ban ngày Lâm Vũ Sinh làm việc chân tay ở hiệu thuốc, sau giờ tan làm thường xuyên đau nhức toàn thân, có khi mười giờ đã buồn ngủ không chịu được phải lên giường đi ngủ. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại, cậu ấy còn có thể thấy Trọng Dương Hạ cầm máy tính bảng xem tài liệu.

"Sao còn chưa ngủ vậy?" Lâm Vũ Sinh mơ màng bò dậy đi vệ sinh, thấy cốc nước của Trọng Dương Hạ đã cạn, lại rót thêm nước ấm cho hắn.

"Ngủ đi." Trọng Dương Hạ cúi đầu lướt xem máy tính bảng, ánh sáng trắng chiếu lên khuôn mặt sắc nét của hắn, đôi mắt hơi rũ xuống có vẻ lạnh lùng hơn bình thường, đôi môi xinh đẹp hơi mím lại, Lâm Vũ Sinh cảm thấy hắn lúc nghiêm túc luôn đặc biệt tràn đầy mị lực.

Bò lên giường nghiêng người đối diện Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh say sưa nhìn, tay không an phận mà luồn vào người hắn.

"Tsk." Trọng Dương Hạ đánh nhẹ vào tay cậu.

"Đừng xem nữa, muộn vậy rồi, dạo này cậu toàn thức khuya." Lâm Vũ Sinh dựa qua, vùi đầu vào bụng Trọng Dương Hạ: "Nhớ cậu."

Từ trước đến nay Lâm Vũ Sinh vốn không hề keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm của mình, cũng không kiềm chế ánh mắt của mình. Trọng Dương Hạ khựng tay một chút, cuối cùng cũng đặt máy tính bảng xuống, cúi mắt nhìn cậu: "Là nhớ tôi hay là nhớ nó?"

"Đương nhiên… đều nhớ."

Hôm sau hiếm khi cả hai đều không phải đi làm, tối qua làm rất lâu, sáng ngủ dậy muộn hơn một chút, mua rau và trái cây đến thăm Trần Diệp.

"Ôi, đúng lúc hôm nay ta hầm sườn!" Trần Diệp vui vẻ đón hai người vào nhà: "Còn đang định gọi điện cho hai cháu đây."

"Vậy thì chúng cháu đến đúng lúc rồi!" Lâm Vũ Sinh vui vẻ chui vào bếp, dùng tay quạt quạt cái nồi đang hầm trên bếp lò, mùi thơm của sườn xộc vào mũi, Lâm Vũ Sinh giơ ngón tay cái lên: "Thơm quá bà ơi!"

Trần Diệp vốn định vào giúp rửa rau, bị Lâm Vũ Sinh đẩy ra ngoài, cậu đưa tay lên miệng, nhỏ giọng nói: "Ôi bà ơi, việc trong bếp cứ yên tâm giao cho cháu, bà ra ngoài nói chuyện với Trọng Dương Hạ đi, cậu ấy đi làm bận lắm, hiếm khi có cơ hội đến đây."

Trần Diệp rửa một đĩa trái cây, đút một quả nho cho Lâm Vũ Sinh, rồi cười và đi ra ngoài.

"Thế nào rồi?" Trần Diệp vừa gọt táo, vừa nói chuyện với Trọng Dương Hạ đang xem ti vi bên cạnh: "Ta đã bảo Vũ Sinh là một đứa trẻ ngoan mà."

"Là một thằng ngốc thì có." Trọng Dương Hạ không thèm quay đầu lại.

Trần Diệp bật cười, khẽ đấm vào vai Trọng Dương Hạ: "Cháu đấy, còn nói ghét người ta, ta thấy không giống chút nào."

Trọng Dương Hạ nghe vậy, quay đầu liếc nhìn phòng bếp, thấy Lâm Vũ Sinh đang chăm chú cắt củ cải trắng, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm bài thi.

"Sự thân thiết giữa người với người luôn có mục đích." Trọng Dương Hạ quay lại nhìn: "Ban đầu cháu cứ nghĩ cậu ta có mưu đồ gì đó."

Trần Diệp gật đầu như đã hiểu: "Vậy lúc đó cháu nghĩ thằng bé muốn tiền của cháu? Hay là nhắm vào địa vị của cháu?"

"Hừ," Trọng Dương Hạ nhếch mép: "Những thứ đó bây giờ cháu không còn nữa, còn gì để cậu ta muốn chứ." 

Qua hai giây, hắn lại nói thêm: "Ngốc như vậy, cháu nghĩ chắc cậu ta cũng chẳng biết mình đang muốn cái gì đâu." 

"Sao mà biết được?" Trần Diệp gọt táo rất siêu, một dải vỏ táo dài cuộn tròn rơi vào thùng rác: "Có lẽ thứ thằng bé muốn, đã đạt được rồi."

Trọng Dương Hạ nghe vậy cười rất khẽ, lấy bao thuốc đi ra ban công: "Vậy sao? Ai mà biết được."

________

"Tôi biết rồi!" Quý Tích vừa ăn sườn mà Lâm Vũ Sinh mang từ nhà Trần Diệp đến: "Thằng nhóc đó chắc chắn là có tình cảm với cậu rồi, ấy chà, vẫn là Vũ Sinh tốt với tôi, còn mang sườn đến cho tôi nữa."

"Hì hì, tôi vừa hay ra ngoài mua đồ, tiện đường ghé qua thăm anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!