Edit & beta: Yan
Thì ra Trọng Dương Hạ cũng biết lái xe. Lâm Vũ Sinh ngồi ở ghế sau, cảm thấy làn gió mát nhẹ thật ngọt ngào.
"Bây giờ chúng ta đến chỗ của cậu à?"
"Nếu không thì tôi đặc biệt đến để chở cậu đi hóng gió à?"
Lâm Vũ Sinh cười hai tiếng, vỗ vai Trọng Dương Hạ chỉ đường: "Vậy cậu rẽ phải ở phía trước, tôi về lấy sạc pin."
Trọng Dương Hạ bật đèn báo rẽ phải: "Đồ phiền phức."
Kẻ phiền phức vẫn sống trong căn phòng trọ giá 900 tệ một tháng đó.
Nói là phòng trọ, nhưng thực chất chỉ là một cái gầm cầu thang ở tầng một của khu dân cư được sửa lại. Bên trong chỉ kê vừa một chiếc giường và một cái bàn đơn sơ. Đồ đạc của Lâm Vũ Sinh chất đống trên bàn và bên cạnh giường.
Trọng Dương Hạ vừa bước vào cửa đã nhíu chặt mày, dường như không biết phải đặt chân xuống chỗ nào.
"Cậu cứ đứng ở cửa đi." Lâm Vũ Sinh quỳ trên giường với lấy cái sạc điện trên ổ cắm: "Cậu mà vào đây tôi sợ cậu đụng đầu, cái tường kia nó bị nghiêng."
Lấy được sạc điện, Lâm Vũ Sinh lại lấy túi nilon bọc một bộ quần áo để lát nữa giặt.
"Đi thôi!" Lâm Vũ Sinh đi đến trước mặt Trọng Dương Hạ.
Đợi vài giây, Trọng Dương Hạ vẫn không tránh ra vẫn đứng chắn ở cửa.
"Sao vậy?" Lâm Vũ Sinh khó hiểu ngẩng đầu lên.
"Thu dọn đồ đạc đi." Trọng Dương Hạ nói.
Lâm Vũ Sinh giơ giơ chiếc túi trên tay: "Đã thu dọn xong rồi mà, tôi mang một bộ qua là đủ rồi."
Trọng Dương Hạ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt phức tạp: "Ý tôi là, thu dọn đồ đạc, đừng ở đây nữa."
"À?" Lâm Vũ Sinh tự mình nhìn quanh một vòng, sau đó mới nhận ra hoàn cảnh nghèo khổ của mình, cậu cảm thấy hơi xấu hổ: "Lúc đó tôi không có tiền, nhưng không sao, chỗ này của tôi gần chỗ làm, mỗi ngày về ngủ một giấc là được ……"
Trọng Dương Hạ bước lên một bước, lấy túi trong tay Lâm Vũ Sinh, lặp lại: "Đi thu dọn đi."
"Nhưng mà tôi," Lâm Vũ Sinh hết cách, "Tôi có thể đi đâu ……"
Trọng Dương Hạ hít một hơi, giống như là dấu hiệu của việc sắp nổi giận, Lâm Vũ Sinh rụt cổ lại, không ngờ Trọng Dương Hạ chỉ khẽ nhếch khóe miệng, cảm thán: "Ngốc đến mức này, lúc đầu lấy đâu ra dũng khí nhất quyết phải ở bên cạnh tôi."
Lâm Vũ Sinh sững sờ mất bốn năm giây, mới không thể tin được mà lớn tiếng hỏi: "Cậu muốn tôi đến ở cùng cậu hả?!"
"Im miệng!" Trọng Dương Hạ đưa tay ngoáy ngoáy tai: "Dậy sớm một chút sẽ không ảnh hưởng đến việc đi làm của cậu, không muốn đi xe điện thì đi tàu điện ngầm sẽ tiết kiệm thời gian hơn."
Thật ra đồ đạc của Lâm Vũ Sinh cũng không nhiều, chỉ là hai cái ba lô mang đến ban đầu cộng thêm một cái vali mua sau này.
Rất nhanh căn phòng trở lại dáng vẻ ban đầu, Lâm Vũ Sinh xách hai cái ba lô ngồi ở phía sau, Trọng Dương Hạ để vali ở phía trước trên chỗ để chân, hai chân miễn cưỡng kẹp lấy, chiếc xe điện nhỏ lại từ từ hòa vào dòng xe, hướng về nhà Trọng Dương Hạ.
Nếu biết trước Trọng Dương Hạ sẽ không nỡ khi nhìn thấy phòng trọ của mình, thì nên sớm tìm cách đưa hắn đến đây.
Lâm Vũ Sinh treo quần áo của mình vào tủ quần áo của Chung Dương Hạ, từ khi về đến nhà, khóe miệng cậu chưa từng hạ xuống, may mà một phòng khác của căn nhà này đã được
Trọng Dương Hạ sửa thành phòng game, giờ thì mình nghiễm nhiên ở phòng ngủ chính với Chung Dương Hạ rồi. Thật sự rất vui.
"Trọng Dương Hạ" Lâm Vũ Sinh treo xong quần áo, kéo cửa tủ lại, quay người hỏi Tròn Dương Hạ đang ngồi trên giường xem điện thoại: "Chúng ta ở chung rồi, có được coi là chính thức là bạn bè không?"
"Nằm mơ đi." Trọng Dương Hạ không thèm ngẩng đầu lên dội cho cậu một gáo nước lạnh: "Đừng có được đà lấn tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!