Chương 34: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu nhìn Trọng Dương Hạ, trong lòng cảm thấy phức tạp, vừa kinh ngạc vì Trọng Dương Hạ lại có một ngày mở lòng với cậu, vừa đau lòng cho sự lạc lối hiện tại của Trọng Dương Hạ, nhưng cậu lại không biết phải giúp đỡ như thế nào.

"Trọng Dương Hạ," Lâm Vũ Sinh dừng lại một lát, đứng dậy ngồi d*ng ch*n lên đùi Trọng Dương Hạ, cúi đầu rất nhẹ rất nhẹ hôn lên yết hầu của hắn, thành khẩn mở lời: "Cậu là người tốt nhất trên thế giới này, tôi thích cậu, tin cậu. Tôi xin thề với các vị thần linh, tôi tuyệt đối thật lòng."

Ngày hôm đó họ im lặng rất lâu.

Lâm Vũ Sinh cúi đầu đã lâu, cảm thấy cổ đau nhức, muốn ngẩng lên một chút. Trọng Dương Hạ đột nhiên đưa tay giữ lấy sau gáy cậu, ấn cậu vào vai mình.

Sau đó, tay của Trọng Dương Hạ không buông xuống nữa, mà ch*m r** v**t v* nơi mà Lâm Vũ Sinh từng để bím tóc vô ưu biện.

Lâm Vũ Sinh vô cùng tin chắc rằng lần này cậu thực sự đã nhận được cái ôm của Trọng Dương Hạ, ngay cả khi Trọng Dương Hạ đang say.

Có lẽ, cậu còn nhận được điều gì đó khác, chỉ là nhất thời không thể nắm bắt chính xác, suy nghĩ kĩ càng.

Cả hai người đều quá mệt mỏi rồi.

Hai người dán sát vào nhau, tiếng thở đều đặn lên xuống, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Không lâu sau, lúc trời tờ mờ sáng, Lâm Vũ Sinh mơ màng lẩm bẩm muốn đi làm kiếm tiền, Trọng Dương Hạ giữ lưng cậu lại không cho dậy, nói đã xin nghỉ phép cho cậu ngày hôm nay rồi, sau đó Trọng Dương Hạ bế cậu lên, đi về phía phòng ngủ.

Ngã xuống chiếc giường mềm mại, Lâm Vũ Sinh thực sự rất buồn ngủ, trở mình một cái rồi lại ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là hai giờ chiều.

"Má ơi!" Lâm Vũ Sinh bật dậy, nhìn sang bên cạnh không có ai.

Cậu vội vàng xỏ dép đi ra ngoài, vừa lúc gặp Trọng Dương Hạ bưng hai bát mì từ phòng bếp đi ra. Nghe thấy tiếng động, Trọng Dương Hạ liếc nhìn cậu một cái: "Qua đây ăn đi."

Đây là mơ sao? Lâm Vũ Sinh khó tin vỗ vỗ má mình, bản thân lại có thể mơ thấy Trọng Dương Hạ nấu mì cho mình?! Nhưng cảnh tượng này cũng thật quá chân thực rồi……

Đặt bát mì lên bàn, thấy Lâm Vũ Sinh vẫn đứng ngây người ở cửa phòng ngủ như khúc gỗ, Trọng Dương Hạ lại lần nữa mở miệng: "Đồ ngốc."

Được rồi, không là phải mơ.

Lâm Vũ Sinh lập tức tỉnh táo lại, trong lòng trào dâng một dòng nước ấm, vạn lần không ngờ, có một ngày cậu có thể ăn mì do Trọng Dương Hạ nấu, đây chính là Trọng Dương Hạ đó!

Nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu thực sự muốn cho bát mì này vào ngăn mát tủ lạnh để đông thành đá, giữ nguyên mãi mãi.

"Ọc ọc ọc —" "Bụng lúc này phát ra một tràng kháng nghị, Lâm Vũ Sinh ngượng ngùng đưa tay xoa xoa bụng, nhanh chóng đi tới cầm lấy đũa, ngại ngùng nói: "Tôi dậy muộn rồi, đáng lẽ cậu nên gọi tôi dậy, tôi nấu cho cậu ăn." 

"Ai làm mà chẳng như nhau." Trọng Dương Hạ bận đảo mì không mấy để ý.

Trong lòng Lâm Vũ Sinh đã cảm động đến mức sắp rơi nước mắt, Trọng Dương Hạ hôm nay quả thực…… quá khác biệt rồi: "Ừm, hương vị cũng…… ăn được."

"Có hơi mặn" Lâm Vũ Sinh cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, ăn mì một cách ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc trộm Trọng Dương Hạ, phát hiện đối phương hình như cũng cảm thấy không ổn, nhưng lại không muốn mất mặt, tóm lại là vẫn "bình thường" mà ăn.

Hai người lặng lẽ ăn xong mì, Lâm Vũ Sinh cầm bát đi rửa, Trọng Dương Hạ ở phía sau nói: "Sau này vẫn là cậu nấu đi."

Cuối cùng, lại thêm một câu: "Cùng lắm thì tôi rửa bát."

Lâm Vũ Sinh vừa đi vừa nhún vai, vai rung lên cuối cùng không nhịn được cười phá lên, khiến Trọng Dương Hạ lại nói thêm một câu: "Đồ ngốc."

Đợi Lâm Vũ Sinh rửa bát xong đi ra, kinh ngạc phát hiện Trọng Dương Hạ đã thay một bộ đồ vest đen mà cậu chưa từng thấy, đang chải chuốt tóc.

Những đường nét của bộ vest vừa vặn và sắc sảo, ôm gọn lấy thân hình cao ráo của Trọng Dương Hạ, chiếc áo sơ mi trắng ở cổ áo tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ vest đen, làm tăng thêm vẻ nghiêm túc và trang trọng cho sự trẻ trung của hắn.

Bất kể là ai, khi nhìn thấy Trọng Dương Hạ lúc này, đều sẽ bị hắn thu hút ánh nhìn của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!