Chương 32: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Hai người mặc dù chỉ làm một lần, nhưng Trọng Dương Hạ đặc biệt tàn nhẫn, lạnh lùng lật qua lật lại làm rất lâu mới kết thúc. 

Ở bên ngoài, tiếng mưa ào ào không ngớt chú nào.

Trọng Dương Hạ ngậm điếu thuốc sau khi làm xong, cúi đầu yên lặng nghe Lâm Vũ Sinh kể lại chuyện bị lừa, nghe thấy cậu sống ở dưới gầm cầu lâu như vậy, Trọng Dương Hạ phát ra một tiếng "chậc" đầy ẩn ý.

Chỉ tiếc là Lâm Vũ Sinh quá mệt mỏi, chưa kịp tìm hiểu ý nghĩa cụ thể của tiếng " chậc" này thì đã ngủ thiếp đi.

Hôm đó cậu không ở lại nhà Trọng Dương Hạ qua đêm, sau đó trời mưa cũng tạnh, cậu không tìm được lý do để ở lại, lê cái thân thể đau nhức lên chiếc xe điện nhỏ, mặc quần áo của Trọng Dương Hạ chậm rãi đi giữa dòng xe.

Cậu không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại trong lòng rất vui vẻ. Mối quan hệ giữa người với người có thể từ từ tiến triển, cho dù bây giờ có vẻ như làm bạn giường không rõ ràng, nhưng tình cảm nhất định có thể nảy sinh, cậu có lòng tin có thể tiến xa hơn với hắn.

Một trong những lý do khiến cậu có thêm tự tin, là sau này Trọng Dương Hạ đã chuyển tiền cho cậu.

Sau khi hai người thêm WeChat, Lâm Vũ Sinh thường gửi cho những lời hỏi han ân cần hàng ngày nhưng hắn không trả lời, nhưng cứ hai ba ngày Trọng Dương Hạ lại chuyển cho cậu vài trăm tệ.

Nếu không đồng ý, Trọng Dương Hạ sẽ mặt lạnh đuổi Lâm Vũ Sinh đi, và bảo cậu đừng bao giờ xuất hiện nữa. Yêu cầu này, Lâm Vũ Sinh làm sao có thể đồng ý được!

Nhưng mỗi lần nhận tiền, Lâm Vũ Sinh vẫn cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì cậu nhận ra rằng 280 tệ mà Trọng Dương Hạ chuyển cho cậu lúc trước, có lẽ là toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn.

Nghe Trần Diệp nói, hai tháng trước khi Trọng Dương Hạ tốt nghiệp đã cãi nhau một trận với cha mẹ không rõ lý do, Trọng Minh vì thế mà giận dữ thu hồi toàn bộ tài sản đứng tên Trọng Dương Hạ, lớn tiếng bảo hắn tự lo liệu cuộc sống của mình.

Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, thật sự là chẳng còn gì cho Trọng Dương Hạ cả, chỉ có căn nhà nhỏ mà Trọng Dương Hạ tự mua hồi còn học trung học là may mắn còn giữ được. Nhưng mà, để sống thì cần tiền, hiện tại Trọng Dương Hạ mỗi ngày đều ở nhà cày game thuê, hút thuốc, uống rượu, ăn đồ ăn nhanh, còn thường xuyên thức đêm. 

Ấy vậy mà hắn vẫn thỉnh thoảng chuyển tiền cho Lâm Vũ Sinh, Lâm Vũ Sinh đều không nỡ tiêu một đồng nào.

Lâm Vũ Sinh không còn là thằng ngốc không biết trời cao đất dày ở đầm sen nữa, sống ở thành phố Z này một thời gian, cậu hiểu sâu sắc việc mua một căn nhà ở nơi tấc đất tấc vàng này khó khăn đến mức nào, với thu nhập hiện tại của cậu, dù không ăn không uống cả đời cũng khó mà thực hiện được.

Thật may mắn là Trọng Dương Hạ hiện tại đã có nhà, Lâm Vũ Sinh nghĩ rằng nếu họ thực sự ở bên nhau thì có thể sống cùng nhau, như vậy sẽ không cần phải lo lắng về việc mua nhà, có thể tập trung để dành tiền tiêu vào những việc khác.

Lâm Vũ Sinh mỗi ngày vẫn như thường lệ chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho Trọng Dương Hạ, sau khi làm xong còn phải lê tấm thân đau nhức từ trên giường dậy để chuẩn bị trước cơm trưa cho Trọng Dương Hạ vào ngày hôm sau, kiên quyết không để đối phương ăn đồ ăn ngoài.

Thỉnh thoảng khi trời mưa là cả hai người đều vui vẻ làm đến rất khuya, Trọng Dương Hạ cũng sẽ cho phép cậu ngủ lại.

Khi Lâm Vũ Sinh được nghỉ, cậu kéo Trọng Dương Hạ đi ăn cơm cùng Trần Diệp, mặc dù Trọng Dương Hạ vẫn với gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng Trần Diệp rất vui vẻ, dặn dò hai người phải đối xử tốt với nhau.

"Không phải mối quan hệ đó đâu." Trọng Dương Hạ nói.

"Cháu đừng quan tâm là quan hệ gì, dù sao thì cứ đối xử tốt với nhau đi, cháu đừng có mà bắt nạt Vũ Sinh đấy." Trần Diệp nghiêm túc nhấn mạnh.

Trọng Dương Hạ nở một nụ cười lạnh, liếc mắt nhìn bóng lưng đang bận rộn trong bếp: "Ai mà bắt nạt được cậu ta? Người mặt dày thì không ai bắt nạt nổi."

Tiếng nói không nhỏ, Lâm Vũ Sinh nghe thấy hết, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Như vậy còn không tính là mắng đấy, trong lòng cậu hiểu rõ.

Lâm Vũ Sinh thậm chí còn cảm thấy ngày mà hai người xác định mối quan hệ yêu đương đã ở ngay trước mắt.

Thời tiết trở lạnh, mùa thu đã lặng lẽ đến trong lúc mọi người không để ý.

"Đây đâu phải là cách hay?" Quý Tích ngậm điếu thuốc Lâm Vũ Sinh đưa cho, thỏa mãn rít một hơi dài: "Cậu cứ tiếp tục làm công việc sắc thuốc thuê với mức lương 3000 tệ đó, còn hắn thì tiếp tục làm cái nghề cày game thâu đêm suốt sáng không ra khỏi cửa kia à?"

"Em giờ được tăng lương rồi, 3800 tệ." Lâm Vũ Sinh có chút ưu tư: "Anh ấy làm cày game thuê cũng kiếm được đấy, nhưng mà đúng là hại sức khỏe thật. Giá mà em kiếm được nhiều tiền thì tốt."

Nếu kiếm được nhiều tiền cậu có thể hào phóng bảo Trọng Dương Hạ đừng cày game thuê nữa, cứ ở nhà ngủ cả ngày cũng được, cậu sẽ nuôi Trọng Dương Hạ.

Nhưng hiện thực tàn khốc, mức lương 3800 tệ không đủ để chi trả cho chi phí sinh hoạt của hai người.

"Cậu cũng đừng lo quá!" Quý Tích thở dài, an ủi: "Hắn hiện tại vẫn đang trong giai đoạn trốn tránh bản thân, qua giai đoạn này sẽ vực dậy tinh thần và bước ra ngoài thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!