Edit & beta: Yan
Lâm Vũ Sinh sững sờ một lát, đột ngột bật dậy, vừa kéo cái cổ áo sắp tuột vừa lắc đầu liên tục, "Tôi không phải vì cái này… Không chỉ vì cái này! Tôi là thích cậu, thích cậu nên mới tìm cậu, mới muốn cùng cậu tiếp tục."
"Đừng có lắm lời" Trọng Dương Hạ dừng động tác: "Không làm thì cút."
Sự việc xảy ra đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Lâm Vũ Sinh, nhưng Lâm Vũ Sinh nhớ lại câu nói: người có tâm trạng tồi tệ cần được giải tỏa. Cậu chậm rãi buông tay xuống, quần áo trượt xuống khỏi vai.
Lâm Vũ Sinh từ từ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu ngước nhìn lên Trọng Dương Hạ, hơi thở nhẹ nhàng phả trên quần ngủ của hắn: "Lát nữa em còn phải đi làm, cậu nhẹ một chút."
Vì ngược sáng, khuôn mặt của Trọng Dương Hạ khuất trong bóng tối, nhìn không rõ. Hắn không nói gì, chỉ ấn vào sau gáy của Lâm Vũ Sinh, chỗ đó đã không còn bím tóc, hắn bèn chuyển sang nắm lấy tóc trên đỉnh đầu của Lâm Vũ Sinh và ấn về phía trước.
Ba mươi phút dài đằng đẵng trôi qua, Lâm Vũ Sinh loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh súc miệng, rửa mặt xong cậu ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, má ửng hồng, môi hơi sưng run rẩy, cổ họng thì càng đau……
Trọng Dương Hạ vốn dĩ sẽ không nghe lời cậu nói, không tiết chế mà dùng hết sức lực.
Trong lòng thở dài một hơi, Lâm Vũ Sinh lau khô tay rồi bước ra ngoài, gắp những chiếc bánh bao nấu hơi mềm cho Trọng Dương Hạ, đặt trước mặt hắn, rồi khẽ nói: "Cậu ăn đi, tôi đi làm đây."
Trọng Dương Hạ đến cả liếc mắt cũng lười.
Đóng cửa lại sau lưng, Lâm Vũ Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sẽ bị đánh……
Thôi được rồi, bị cái thứ đó đánh cũng coi như bị đánh, cũng coi như là một loại tiến triển.
Chỉ là, Lâm Vũ Sinh nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy ở nhà Trọng Dương Hạ, những hộp đồ ăn mang về và chai rượu chất đống, còn có sàn nhà đầy tàn thuốc, rèm cửa sổ đóng kín và tiếng game có thể nghe thấy từ bên kia cửa phòng ngủ.
Trọng Dương Hạ dường như rất ít khi ra ngoài.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Vũ Sinh rất nhanh đã quyết định, nếu Trọng Dương Hạ không ra ngoài thì cậu sẽ tự mình đến.
Cậu bắt đầu mang cho Trọng Dương Hạ bữa sáng và bữa tối, vì việc bắt taxi không tiện nên cậu còn đầu tư một khoản lớn mua một chiếc xe điện nhỏ màu xanh lá.
Ban đầu, Trọng Dương Hạ sẽ mắng cậu, không mở cửa cho cậu. Lâm Vũ Sinh thì treo bữa sáng lên tay nắm cửa, đến khi tối đến thì thấy đồ đã bị lấy đi, cậu lại phấn chấn lên.
Có lúc mang bữa tối đến Trọng Dương Hạ cũng không mở cửa, nhưng tối đó Lâm Vũ Sinh không có việc gì, cậu đứng đợi ở cửa, quả nhiên không lâu sau Trọng Dương Hạ với khuôn mặt hầm hầm đã mở cửa cho cậu.
"Con m. ẹ nó, cậu có bị điên không?" Trọng Dương Hạ cau có quay người lại: "Thích ngồi xổm ở cửa thế sao không đi làm bảo vệ đi."
Lâm Vũ Sinh nắm lấy cơ hội chạy vào, tiện tay đóng cửa lại: "Tôi đã đi phỏng vấn rồi, nhưng người ta chê giọng phổ thông của tôi không chuẩn nên không nhận. Hôm nay tôi mang cho cậu đồ ăn tôi tự làm, tranh thủ đang nóng thì ăn đi nhé."
Cơm nước bày lên bàn, Trọng Dương Hạ cũng không do dự tự mình ngồi xuống ăn.
Lâm Vũ Sinh đứng bên cạnh nhìn với vẻ mãn nguyện, dường như việc nhìn Trọng Dương Hạ ăn ngon miệng là một chuyện vô cùng vui vẻ đối với cậu
Liên tục đưa cơm nửa tháng, Lâm Vũ Sinh lén lút ghi nhớ mật khẩu cửa nhà Trọng Dương Hạ. Tuy có hơi xâm phạm quyền riêng tư , nhưng dù sao cũng không cần phải luôn đứng ở cửa chờ đợi rồi bị hàng xóm đối diện coi là kẻ trộm nhìn trộm nữa.
Về việc này Trọng Dương Hạ không đưa ra ý kiến gì, cũng không thay đổi mật mã. Nhưng sắc mặt ngày càng tệ, giống như dấu hiệu báo trước cơn bão sắp đến.
Thứ bảy thành phố Z có bão.
Hôm nay Lâm Vũ Sinh được nghỉ, cậu dậy thật sớm chạy đi mua bánh bao đậu đỏ cho Trọng Dương Hạ, bánh bao đậu đỏ ở tiệm đó mỗi ngày làm rất ít, người xếp hàng lại rất đông, Lâm Vũ Sinh sau khi tình cờ phát hiện Trọng Dương Hạ thích ăn, thì cứ vài ba hôm lại đi mua một lần.
Vì trời mưa, người xếp hàng rất ít, nên rất nhanh đã mua được, Lâm Vũ Sinh có chút vui vẻ, ôm bánh bao trong lòng rồi đi về phía nhà Trọng Dương Hạ.
Mưa quá lớn, áo mưa cũng không che hết được, đến khi vào thang máy, Lâm Vũ Sinh mới phát hiện tóc, vai áo, tay áo, ống quần đến bắp đùi đều ướt sũng, giày thì khỏi nói, đi một bước là một vũng nước.
Cậu lắc lắc chân, mở cửa, cởi giày để một bên, cũng không dám động vào dép lê của Trọng Dương Hạ, lạch bạch chạy đến trước cửa phòng ngủ của Trọng Dương Hạ, vừa giơ tay định gõ cửa.
Cánh cửa phòng ngủ đột ngột bị kéo mạnh ra, cuốn theo không khí xung quanh Lâm Vũ Sinh vào trong. Trọng Dương Hạ lạnh lùng, nửa khép mắt liếc nhìn Lâm Vũ Sinh, dùng giọng điệu khinh bỉ tột độ thốt ra một câu: "Cút".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!