Edit & beta: Yan
Tàn thuốc giữa ngón tay Trọng Dương Hạ bị một cơn gió cuốn đi, rơi lả tả xuống chân hai người.
Hắn chậm rãi nhíu mày, "Tại sao cậu lại ở đây?"
"Tôi…"
Lâm Vũ Sinh vừa mở miệng, trong mắt Trọng Dương Hạ chợt lóe lên một tia hung ác, đột ngột đưa tay nắm chặt cằm Lâm Vũ Sinh, giọng nói càng thêm trầm trọng: "Tại sao cậu lại tìm được đến đây?"
Cằm bị bóp đau, Lâm Vũ Sinh theo bản năng nhón chân, gắng sức nói, "Tôi không có… muốn làm chuyện gì xấu cả."
Vẻ mặt Trọng Dương Hạ âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sinh. Hai giây sau, hắn đột nhiên buông tay, giọng nói lạnh lẽo, mang theo uy h**p: "Cậu mà dám có ý đồ gì với bà ấy, tôi sẽ gi*t ch*t cậu."
"Tôi sẽ không làm vậy." Lâm Vũ Sinh xoa cằm, giơ ba ngón tay lên: "Tôi đảm bảo với cậu."
Trọng Dương Hạ hừ lạnh một tiếng.
"Tôi luôn tìm cậu."
"Tìm tôi làm gì?" Trọng Dương Hạ dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác, "Không phải tiền đã trả cho cậu rồi sao, sao, không đủ à?"
"Đủ rồi." Lâm Vũ Sinh xấu hổ không dám nói chuyện tiền đã bị lừa mất: "Cậu vẫn còn giận à? Về chuyện đã xảy ra ở Hà Hoa Đường ấy."
Trọng Dương Hạ xoay người muốn đi, như thể một câu cũng không muốn nghe.
"Này!" Lâm Vũ Sinh vội vàng đuổi theo: "Cậu còn chưa trả lời tôi mà."
"Cút."
"Tôi không…."
"Con m* nó cậu có thôi đi không?"
Trọng Dương Hạ rõ ràng trở nên bực bội: "Tức giận sao? Mẹ kiếp, tôi không chỉ tức giận, tôi chỉ là đến đó để giải khuây, gặp phải cái đồ ngu như cậu, bị ép ở cùng cậu cả tháng trời, tôi nên vui vẻ sao?"
Lâm Vũ Sinh mở miệng muốn giải thích, Trọng Dương Hạ lại túm lấy cổ cậu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: "Bị người ta lôi từ trên giường xuống, tr*n tr**ng trói lên cây cho người ta vây xem, như một con súc vật, bị ném đá, nhổ nước bọt, hứng chịu những ánh mắt độc địa và sự sỉ nhục, tôi vui vẻ thế đ*o nào được hả?"
Cổ họng bị bóp nghẹt thở, sắc mặt Lâm Vũ Sinh dần dần đỏ lên, cậu giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay của Trọng Dương Hạ để tỏ ý yếu thế.
Đáy mắt Trọng Dương Hạ tràn đầy ghê tởm, buông tay ra rồi lau lau lòng bàn tay, như thể vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.
"Tôi xin lỗi." Trên cổ Lâm Vũ Sinh lập tức hiện lên dấu bàn tay, cổ họng nhói đau từng đợt, cậu nuốt nước bọt thành khẩn xin lỗi: "Lúc đó tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu, tôi không biết sau này sẽ xảy ra những chuyện đó."
"Đừng nói với tôi những điều này, tôi không rảnh để nghe." Trọng Dương Hạ bước đi, giọng nói tan theo gió: "Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Lâm Vũ Sinh như bị tát một cái, trong lòng có chút thất vọng, cậu không dám tiếp tục đuổi theo, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hét lên theo bóng lưng Trọng Dương Hạ: "Trọng Dương Hạ, chúng ta làm lại từ đầu nhé!"
"Cút."
Trọng Dương Hạ không hề quay đầu lại.
Cậu đã chạy một đoạn đường rất xa đến đây và bị chửi một trận, nhưng may mắn là không phải mang tay không về, Lâm Vũ Sinh đã lấy được số điện thoại thật của Trọng Dương Hạ từ chỗ Trần Diệp.
Cậu không dám liên lạc ngay vì Trọng Dương Hạ vừa mới nổi giận, nếu bây giờ liên lạc thì chẳng khác nào muốn bị hắn chặn.
Cậu suy nghĩ sẽ chờ vài ngày, đợi Trọng Dương Hạ hết giận rồi mới nhắn tin cho hắn.
Nhưng cậu không ngờ rằng rất nhanh gặp lại Trọng Dương Hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!