Edit & beta: Yan
Thật ra Quý Tích lớn hơn Lâm Vũ Sinh một tuổi, lại còn giúp đỡ cậu rất nhiều, tiếng "đại ca" này Lâm Vũ Sinh gọi một cách cam tâm tình nguyện.
Hai ngày sau, Quý Tích báo trước với Lâm Vũ Sinh đừng đi tìm việc gì làm, cùng anh ta đi ăn chực.
"Đại ca, chúng ta đi đâu ăn chực vậy?" Lâm Vũ Sinh đi theo Quý Tích vào một khu dân cư cũ.
Hai người đi trên đường thu hút không ít ánh nhìn, chủ yếu là Quý Tích, ở dưới gầm cầu anh ta còn búi tóc lên, chỉ cần vừa ra khỏi đó, liền xõa mái tóc như cây lau nhà kia xuống, che hơn nửa khuôn mặt, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, còn phải đội cả mũ áo khoác lên, cả người hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Lâm Vũ Sinh đã hỏi anh ta có phải đã từng giết người không, Quý Tích nói không, Lâm Vũ Sinh mới yên tâm.
"Đến rồi cậu sẽ biết." Quý Tích ngẩng đầu nhìn một tòa nhà dân cư tường đã hơi phai màu: "Đi thôi, lên đó."
Hai người đến trước cửa phòng 204 tầng 2, Quý Tích giơ tay gõ cửa: "Cô Trần, tôi đến đây!"
Từ bên trong cửa truyền ra một giọng nữ có vẻ hơi già nua: "Ra ngay đây!"
Cửa chính mở ra, bên trong là một người già tóc ngắn hoa râm, trông có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền từ, ánh mắt ấm áp, nhưng khi mở miệng lại rất hào sảng hoạt bát: "Ôi chao, hôm nay dẫn bạn đến à đầu chổi!"
"Chậc!" Quý Tích bật cười: "Bà có thể đừng gọi tôi như thế được không? Đây là đàn em của tôi đấy, làm tôi mất mặt quá."
"Được rồi, được rồi." Trần Diệp nghiêng người để họ vào nhà: "Mau vào đi, tôi đang định rửa rau, hai cháu đến đúng lúc lắm."
Lâm Vũ Sinh tiện tay đóng cửa lại, chào Trần Diệp: "Chào bà ạ, cháu tên là Lâm Vũ Sinh."
"Ôi, chào cháu, chào cháu" Trần Diệp cười đến nỗi không thấy cả mắt: "Trông cháu ngoan ngoãn quá, không như cái đầu chổi kia suốt ngày Trần tiểu thư, Trần tiểu thư, không biết trên dưới gì cả."
Lâm Vũ Sinh và Quý Tích rửa rau, Trần Diệp thì thái thịt ở bên cạnh, ba người từ tốn trò chuyện, Lâm Vũ Sinh lúc này mới biết Trần Diệp là giáo viên cấp ba đã nghỉ hưu, chồng bà đã qua đời, bà sống một mình, và bà quen biết Quý Tích trong một trận chiến giành giật bìa các
-tông.
"Ôi chao, cậu không biết đâu, cái thằng đầu chổi kia vừa mới đến đây lang thang, trông nó yếu đến nỗi gió thổi cũng ngã, thế mà còn dám tranh giành bìa các
-tông với hai gã đàn ông to con!" Trần Diệp hăng say kể lại trận chiến nảy lửa lúc đó: "Hai gã kia xông lên đánh nó mấy cái liền quật ngã, bà vừa hay đi ngang qua, xông lên một cú móc trái, một đá chân phải, đuổi bọn chúng chạy mất dép!"
"Bà làm như hay lắm ấy!" Quý Tích cười phá lên: "Người ta rõ ràng là sợ bà già rồi lại giở trò ăn vạ thôi!"
"Ha ha ha ha ha…"
Đây là ngày vui nhất của Lâm Vũ Sinh kể từ khi đến thành phố Z, ba người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, làm bốn món mặn và một món canh, Lâm Vũ Sinh ăn hết ba bát cơm đầy.
Khi chuẩn bị đi, Trần Diệp còn kéo tay Lâm Vũ Sinh bảo cậu phải thường xuyên đến ăn cơm, đừng ngại ngùng. Lâm Vũ Sinh liên tục gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bà ơi, bà thường ngày phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhé, tạm biệt."
Ra khỏi khu dân cư, Quý Tích lặng lẽ lại gần bên tai Lâm Vũ Sinh nói: "Cậu thấy bà Trần thế nào?"
"Bà rất tốt!" Lâm Vũ Sinh giơ ngón cái lên: "Ở tuổi này rồi mà vẫn lạc quan vui vẻ như vậy, tuyệt lắm!"
"Chì, cậu nghĩ hôm nay tôi đưa cậu đến đây vì lý do gì?" Quý Tích giả vờ khoanh tay đầy bí ẩn: "Tôi không có khả năng giúp cậu tìm Trọng Dương Hạ, nhưng gia đình hắn thì tôi có thể dẫn cậu đi gặp đấy."
Lâm Vũ Sinh đứng đờ người ra một lát, ngay lập tức đuổi theo Quý Tích ở phía trước.
"Đại ca, anh nói gì cơ?! Bà Trần, bà ấy…"
"Bà ấy là bà nội của Trọng Dương Hạ." Quý Tích lấy tiền giấy từ trong túi ra, nắm trong tay, cùng Lâm Vũ Sinh đợi xe buýt ở trạm.
"Tôi cũng chỉ tình cờ biết được sau khi quen bà, có điều là bà ấy đã không qua lại với bố mẹ của Trọng Dương Hạ từ lâu rồi, nên tình hình hiện tại thế nào tôi cũng không rõ, manh mối này xem cậu có dùng được không.
"Anh đỉnh quá!" Lâm Vũ Sinh chân thành cảm ơn Quý Tích: "Cảm ơn anh nhiều lắm đại ca!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!