Edit & beta: Yan
Cơn mưa đã âm thầm ngừng lại vào đêm qua, khi Lâm Vũ Sinh tỉnh dậy trong lều, chỉ có một mình cậu.
Cậu giật mình, vội vàng đứng dậy kiểm tra hai chiếc ba lô của mình, may mắn là không có dấu hiệu nào bị động vào.
Kéo mở lều, Quý Tích đang cầm một chiếc cốc đánh răng, thấy Lâm Vũ Sinh ra ngoài, liền lờ mờ chào cậu: "Chào buổi sáng."
Lâm Vũ Sinh gật đầu, cậu không có đồ vệ sinh cá nhân, đứng đó có phần lúng túng.
"Đây." Quý Tích đưa cho cậu một chiếc khăn bông mềm: "Cầm cái này đi nhúng nước rồi rửa mặt."
Lâm Vũ Sinh nhận lấy khăn mặt, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, đồng thời cũng có chút áy náy.
Rõ ràng Quý Tích là một người tốt bụng, vậy mà vừa rồi bản thân thậm chí còn nghi ngờ anh ta.
Rửa mặt xong, Lâm Vũ Sinh phát hiện dưới gầm cầu số người vô gia cư đã giảm đi một nửa, chỉ còn lại vài cái chăn nằm trên đất.
"Đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi." Quý Tích giải thích cho cậu: "Dù sao thì với chúng tôi không phải lúc nào cũng có đồ để ăn."
Lâm Vũ Sinh càng cảm thấy áy náy, tối qua cậu còn ăn một chiếc bánh của Quý Tích, đối với người vô gia cư mà nói, đồ ăn vô cùng quý giá: "Tôi… hôm nay tôi sẽ đi tìm việc, nếu tìm được thì tôi sẽ mua đồ ăn cho cậu."
Quý Tích cười tươi đặt bàn chải đánh răng xuống, sau đó dùng lòng bàn tay xoa xoa trên mặt đất, rồi lấy tay bẩn chà lên mặt, làm cho gương mặt vốn sạch sẽ trở nên bẩn hơn.
"Á?"
"Cậu……………" Linh Vũ Sinh cảm thấy không thể tin nổi: "Đây là làm gì vậy?"
"Ồ!" vỗ tay, nói một cách nhẹ nhàng, "Một chút ngụy trang thôi, đúng rồi, nói cho tôi nghe về tình huống của cậu, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu tìm việc dễ hơn."
Vậy chẳng phải tốt quá rồi sao, Lâm Vũ Sinh lập tức nói luyên thuyên với Quý Tích một tràng, chỉ thấy lông mày của Quý Tích càng lúc càng nhíu chặt, giọng của Lâm Vũ Sinh cũng dần nhỏ lại, mang theo chút chán nản:"Tình huống của tôi, ở đây khó tìm việc quá phải không?"
"Có chút……." Quý Tích suy nghĩ một lúc, nói: "Chỉ có thể từ từ tìm, nếu cậu cần tiền gấp thì chỉ có thể đi tìm những công việc tạm thời, giúp người ta dỡ hàng gì đó, lương trả theo ngày, bao ăn trưa. Hoặc cậu làm giống như tôi, có thể tạm thời lấp đầy cái bụng.
"Cậu làm công việc gì vậy?"
"Nhặt rác."
Không phải Lâm Vũ Sinh coi thường việc nhặt rác, chỉ là cậu muốn tìm Trọng Dương Hạ, vẫn nên tìm một công việc tương đối ổn định sẽ tốt hơn.
Có sự hướng dẫn của Quý Tích, Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng không còn như một con ruồi không đầu nữa, cậu chính xác tìm được công việc tạm thời đầu tiên, giúp người ta dỡ một xe bia, nhận được hai trăm đồng.
Hai tờ tiền nhẹ bẫng được nắm trong tay, đã là buổi chiều, Lâm Vũ Sinh ngồi trên đất nghỉ ngơi, toàn thân mỏi mệt đau nhức, ba lô của cậu vẫn còn ở dưới gầm cầu, Quý Tích nói trước khi tìm được chỗ ở thì có thể ở tạm với anh ta cũng không sao.
Quý Tích thật là một người tốt. Lâm Vũ Sinh đã ăn một hộp mì ăn liền, lại tiêu năm mươi đồng mua một ít bánh mì mang về cho Quý Tích.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã hơn nửa tháng, việc tìm việc làm vẫn không có tiến triển gì.
Công việc tạm thời thì có ngày có ngày không, ngay cả việc thuê một căn phòng cũng trở thành điều xa xỉ.
Lâm Vũ Sinh vẫn ở cùng với Quý Tích chen chúc trong gầm cầu, mối quan hệ của hai người ngày càng tốt hơn.
Quý Tích dùng thuốc mỡ mà Lâm Vũ Sinh đưa để bôi lên chân, anh ta thực sự rất thích loại thuốc mỡ này, từ khi có nó, mỗi ngày bôi một chút, anh ta không còn bị muỗi đốt nữa.
"Tại sao cậu nhất định phải ở lại thành phố Z vậy?" Quý Tích vặn chặt nắp lại, ném cái lọ lên xuống trong tay hai lần: "Tôi thấy ở đây chẳng có gì tốt cả."
Lâm Vũ Sinh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nỗi buồn bị chôn chặt trong lòng lâu nay dần dần trào lên, cậu thở dài, từ từ kể cho Quý Tích về chuyện của mình và Trọng Dương Hạ.
"Chậc chậc" Quý Tích nghe xong liên tục lắc đầu: "Cậu thích đàn ông à… nhưng rõ ràng đối phương không thích cậu, nếu không sao lại bỏ cậu ở giữa đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!