Chương 26: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Lâm Vũ Sinh xách hai chiếc ba lô của mình bước ra khỏi đồn cảnh sát, ánh mặt trời chói chang khiến mắt cậu cay xè. 

Trong đầu cậu không ngừng vang vọng lời của viên cảnh sát vừa nãy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Nơi đó căn bản không phải là khách sạn, mà là khu dân cư cho thuê. Bọn lừa đảo thuê cả tầng một và tầng hai, biến nó thành một "quầy lễ tân đăng ký chỗ ở" và các phòng khách sạn bình thường. 

Khi thời cơ đến, chúng treo một tấm biển cũ trên cửa sắt ở tầng một. Chúng xuất hiện vào ban đêm, chỉ chờ đợi những khách như Lâm Vũ Sinh từ nơi khác đến, chưa trải sự đời, đi một mình và ham rẻ.

Lúc Lâm Vũ Sinh quét mã để thanh toán, cái mã QR đó đã là một phần của cái bẫy rồi. Đợi cậu lên lầu uống chai nước khoáng đã bị động tay động chân để ở đầu giường, sau khi ngả lưng xuống giường lại thổi thuốc mê vào phòng, dù có động đất cũng không tỉnh giấc.

Sau đó, kẻ lừa đảo vào phòng cậu, lấy điện thoại của cậu dùng thủ đoạn đặc biệt để lấy hết tiền.

Đợi đến khi Lâm Vũ Sinh tỉnh dậy báo cảnh sát, kẻ lừa đảo đã sớm cao chạy xa bay, thông tin thuê nhà để lại đương nhiên cũng là giả.

Sau khi hoàn thành thủ tục, cảnh sát bảo Lâm Vũ Sinh chờ đợi tin tức, sẽ cố gắng giúp cậu điều tra. 

Chỉ là sự tiếc nuối vô tình lộ ra trong mắt đối phương, khiến tim Lâm Vũ Sinh rơi xuống vực sâu. Cậu đứng dưới hiên, có chút không muốn bước ra ánh nắng, đó là tiền tiết kiệm mấy năm vất vả của cậu, còn có cả tiền Trọng Dương Hạ vừa trả cho cậu.

Tất cả đều không còn nữa rồi.

Bụng kêu ọc ọc, Lâm Vũ Sinh mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì từ bữa cơm chiều hôm qua trên tàu cao tốc.

Có lẽ kẻ lừa đảo lo điện thoại có định vị thì phiền phức, hoặc cũng có thể căn bản là không thèm để ý đến cái điện thoại đểu của Lâm Vũ Sinh. Tóm lại, trong cái rủi cũng có cái may, Lâm Vũ Sinh tiêu hết mười tám tệ còn lại trong thẻ, tìm một quán mì ăn một tô mì.

Chuyện tìm Trọng Dương Hạ tạm thời gác lại, Lâm Vũ Sinh cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là phải nghĩ cách làm sao để lấp đầy cái bụng đói của mình.

Ở thành phố Z nơi tấc đất tấc vàng, làm thế nào để tìm được một công việc trong thời gian ngắn nhất đây?"

Lâm Vũ Sinh đã chạy rất nhiều nơi, nói rất nhiều, cúi chào rất nhiều lần, nhưng không nơi nào thuê cậu. Không bằng cấp, không kinh nghiệm, lại là người từ tỉnh khác đến nói tiếng phổ thông không chuẩn, không ông chủ nào muốn thuê.

Trên người Lâm Vũ Sinh đã không còn tiền, cậu đi bộ trên những con đường sạch bóng ở thành phố Z, đến tận chiều tối, bụng đói cồn cào, toàn thân vô lực.

Cậu tra trên điện thoại, thấy có người nói nếu không được thì vay tiền online để chống đỡ, Lâm Vũ Sinh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Không tìm được việc, vay cũng không trả nổi.

Trời đã tối mịt, điện thoại cũng sắp hết pin, Lâm Vũ Sinh ngồi xuống bên bồn hoa, ngước đầu nhìn trời. Những tòa cao ốc của thành phố chia cắt bầu trời đêm, từ góc nhìn của Lâm Vũ Sinh, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không vô định.

Thành phố lớn phồn hoa, từng viên gạch, từng mái ngói được xây nên từ tiền bạc, Lâm Vũ Sinh chìm sâu trong đó, nhưng lại không tìm được một nơi có thể dừng chân.

Đùng đùng—-

Từ trên trời truyền đến một tiếng động lớn, trong chớp mắt gió lớn nổi lên, đây là dấu hiệu của cơn mưa sắp đến.

Lâm Vũ Sinh lập tức bật dậy, vội vàng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một nơi trú mưa, khó khăn lắm mới tìm được một siêu thị, cậu vội vàng lẻn vào, chân trước vừa bước vào giây sau mưa lớn đã trút xuống mặt đất.

Siêu thị này khá lớn, Lâm Vũ Sinh giả vờ là khách hàng, chậm rãi đi lại giữa các kệ hàng, mong mưa nhanh tạnh.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, sắp đến chín giờ rồi mà mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng tạnh.

Nhìn thấy người trong siêu thị ngày càng ít đi, thấy nhân viên ở đằng xa thỉnh thoảng lại ném ánh mắt cảnh giác về phía mình, tay nắm chặt bộ đàm như thể sẵn sàng xông tới, Lâm Vũ Sinh thực sự không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vội vàng rời đi.

Nhân lúc mưa nhỏ hơn một chút, Lâm Vũ Sinh cắm đầu chạy thục mạng, chạy mãi thì chạy vào một công viên, cậu đột nhiên nhìn thấy trong gầm cầu ở đằng xa có mấy cái lều sáng đèn.

Đó là nơi tập trung của những người vô gia cư.

Cảm giác ướt sũng toàn thân thật khó chịu, Lâm Vũ Sinh không nghĩ nhiều mà chạy về phía đó.

Ở ngoài cùng của hang cầu có một người vô gia cư vắt khăn trên vai đang đánh răng, Lâm Vũ Sinh lễ phép mở miệng: "Chào anh, cái đó…… tôi có thể vào trong được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!