Edit & beta: Yan
Sau này, Lâm Vũ Sinh luôn nhớ lại khoảnh khắc đó, không biết trong mắt Trọng Dương Hạ có thoáng chút không nỡ nào không, nếu không, sao lại có hành động cúi đầu nhẹ nhàng như vậy.
Lâm Vũ Sinh nhẹ nhàng cắt một nhúm nhỏ từ đỉnh đầu của hắn.
Tóc của Trọng Dương Hạ hơi dài, cắt đi một chút cũng không khác lắm, Lâm Vũ Sinh vui vẻ nắm lấy nhúm đen đó, nhếch khoé miệng nói: "Được rồi, được rồi, kết tóc rồi."
Cậu buộc tóc của Trọng Dương Hạ và bím tóc của mình lại với nhau bằng sợi chỉ đỏ, cho vào một chiếc túi màu đỏ sẫm cũ kỹ, rồi cẩn thận đặt túi đó vào sâu nhất trong ba lô đen của mình.
"Chúng ta sẽ đi khi trời tối, tôi đã liên lạc với một người bạn ở thị trấn, anh ấy sẵn sàng lén lút đến đón chúng ta."
"Trọng Dương Hạ," Lâm Vũ Sinh nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi, tôi không biết tôi là A Linh, nếu không tôi chắc chắn sẽ không… Tôi cũng tin rằng cậu sẽ không cố ý vứt đầu thuốc lá đốt linh miếu, chúng ta chỉ là quá xui xẻo thôi."
Trọng Dương Hạ từ từ ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt rất nhạt, như thể Lâm Vũ Sinh chỉ là không khí, hắn dường như không nghiêm túc nghe những gì Lâm Vũ Sinh vừa nói, chỉ hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Đi đâu ư? Tất nhiên là đi theo Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh không chút do dự nói: "Tôi đương nhiên là phải theo cậu đến thành phố Z."
"Tôi có tiền, cậu đừng lo." Lâm Vũ Sinh nghĩ rằng Trọng Dương Hạ đang lo lắng về hành trình tiếp theo: "Tôi có sáu mươi ngàn tệ tiết kiệm, đủ để chúng ta sống ổn định ở thành phố Z, sau đó tôi sẽ đi tìm việc, cuộc sống sẽ tốt lên thôi."
Trọng Dương Hạ không nói gì, quay đầu đi hút thuốc.
Trọng Dương Hạ như vậy khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy xa lạ, rõ ràng hai người đang đối diện nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình chưa bao giờ cách xa Trọng Dương Hạ như lúc này.
Cũng phải, người bình thường đột nhiên trải qua chuyện như vậy, trong lòng chắc chắn không dễ chịu, cũng khó tránh khỏi việc trút giận lên người khác, những điều này Lâm Vũ Sinh đều có thể hiểu, khi họ đến thành phố Z, cậu sẽ đối xử tốt với Trọng Dương Hạ gấp đôi, sẽ làm tan chảy trái tim của Trọng Dương Hạ lần nữa.
Lâm Vũ Sinh âm thầm lên kế hoạch.
Trời dần tối, Lâm Vũ Sinh mang ba lô xuống lầu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu giật mình, tưởng rằng có người đến gây sự.
"Là tôi đây." Giọng của Tỉnh Tràn từ bên ngoài truyền đến: "Vũ Sinh, mở cửa đi."
Lâm Vũ Sinh lúc này mới mở cửa: "A Trang, sao cậu lại đến đây?"
"Tôi nghe từ bố tôi!" Hơi thở của Tỉnh Trang hơi gấp gáp: "Vũ Sinh, cậu……………cậu thật sự muốn đi với cái tên đó sao?"
Lâm Vũ Sinh nhìn ba lô của mình, gật đầu nói: "Đúng, tôi muốn đi với cậu ấy."
"Rõ ràng là không cần phải đến mức này!" Trán của Tỉnh Trang lấm tấm mồ hôi, ngực phập phồng liên tục: "Tại sao cậu lại không chịu nghe tôi một lần?"
"A Trang, đừng lo cho tôi." Lâm Vũ Sinh cười nói để an ủi: "Tôi sẽ ổn thôi."
"Nghe tôi nói, cậu hãy lên huyện tránh đi, qua một hai năm tôi sẽ bảo bố tôi nghĩ cách cho cậu, cậu vẫn có thể trở về, Vũ Sinh à." Tỉnh Trang nắm chặt cổ tay Lâm Vũ Sinh, siết rất chặt: "Cậu không thể đi được!"
"Đừng lo cho tôi, A Trang." Lâm Vũ Sinh muốn rút tay ra nhưng sức lực của Tỉnh Trang rất lớn, cậu không thoát ra được: "Tôi vốn dĩ cũng không có ý định ở lại Hà Hoa Đường mãi, bây giờ chỉ là rời đi sớm hơn một chút mà thôi."
"Nhưng mà không giống nhau!" Tỉnh Trang kéo mạnh, khiến Lâm Vũ Sinh loạng choạng suýt ngã vào người y: "Trước đây cậu chỉ muốn đi huyện, đi thành phố, cậu có từng nghĩ đến việc đi xa như vậy không! Quá xa rồi!"
Lâm Vũ Sinh bị siết cổ tay rất đau, cậu cố gắng giãy giụa, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều: "Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy, A Trang?"
Tỉnh Trang nhắm chặt mắt lại, hốc mắt hơi đỏ, y kiên quyết nhìn vào mặt Lâm Vũ Sinh: "Cậu sẽ phải hối hận!"
Có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, là Trọng Dương Hạ xách vali đi xuống, Tỉnh Trang tức giận ngẩng đầu nhìn Trọng Dương Hạ đang đi xuống đến giữa cầu thang: "Đồ ghê tởm"
"A Trang!" Sắc mặt Lâm Vũ Sinh hơi thay đổi, một tay vùng khỏi sự kìm hãm của Tỉnh Trang, dùng tiếng địa phương nói: "Nếu cậu còn như vậy, đừng trách tôi trở mặt."
Tỉnh Trang nghiến răng quay đầu nhìn Lâm Vũ Sinh, trong mắt y tràn đầy sự không cam lòng và phẫn nộ, tức giận ném lại một câu "Tôi sẽ chờ cậu hối hận rồi quay về tìm tôi." Sau đó y quay người bước ra khỏi cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!