Edit & beta: Yan
Đối mặt với kết quả điều tra, Trọng Dương Hạ không biết nói gì, đầu thuốc lá là do hắn vứt ra, hỏa hoạn rất có khả năng do hắn gây ra.
Nhưng đầu thuốc lá lúc đó đã bị rơi xuống cạnh chân giếng, cách đống cỏ dại trước cửa miếu còn một khoảng cách khá xa, và rõ ràng là tại hiện trường còn có vài người dân trong làng nghỉ chân, nếu đầu thuốc lá đã làm cháy cỏ dại, họ sao có thể không thấy.
Theo cuộc điều tra, tất cả dân làng có mặt lúc đó đều đồng thanh khẳng định họ cũng đã rời đi ngay sau khi Trọng Dương Hạ đi, không hề nghĩ rằng đầu thuốc lá đó sẽ gây ra hỏa hoạn.
Dân làng ở Hà Hoa Đường luôn đoàn kết.
Trọng Dương Hạ dù có bất mãn như thế nào, cũng không thể đưa ra bất kỳ chứng cứ nào có lợi cho bản thân để chứng minh sự trong sạch.
Đến mức không còn lời nào để nói, hắn thậm chí còn nở một nụ cười vô nghĩa.
Thật là buồn cười, bây giờ cả gia đình đều ngồi tù hết rồi.
Tưởng rằng mọi chuyện đã định, nhưng đột nhiên có người từ Hà Hoa Đường đến đón hắn.
Hắn được dẫn vào một ngôi đình rộng rãi và trang nghiêm, bên trong có hai hàng ghế đen đặt ở hai bên, lúc này hai bên đều có sáu ông lão tóc bạc, trong đó có cả trưởng làng.
Trọng Dương hạ từ từ tiến lại gần, ánh mắt rơi vào hai người ở giữa miếu.
Trán Lâm Vũ Sinh được băng bó, quỳ thẳng trên mặt đất, vóc dáng gầy gò hơn nhiều.
Bên cạnh cậu là một người phụ nữ cao ráo mặc áo vải trắng tinh.
Trọng Dương Hạ được dẫn vào, đứng ở bên kia của Lâm Vũ Sinh.
Cửa miếu từ từ khép lại, phát ra âm thanh trầm đục.
Ánh sáng trở nên tối hơn một chút, khói trầm đang cháy trong miếu uốn lượn thành những hình dạng không đều, bay lên rồi tan biến, nhưng mùi hương càng lúc càng đậm.
"Được rồi, người đã đến." Trưởng làng lên tiếng trước: "A Linh , cô vốn không nên tham gia vào chuyện trần tục, nhưng giờ là ngoại lệ, vậy cô nghĩ nên xử lý thế nào?"
Người phụ nữ mặc áo trắng, che mặt bằng khăn trắng, im lặng một lúc, giọng nói trong trẻo vang lên, "Mặc dù ngôi miếu cũ bị cháy, nhưng những thứ có giá trị bên trong đã sớm được chuyển đến ngôi miếu lớn, thiệt hại kinh tế thực tế không nghiêm trọng như vậy. Hãy tịch thu toàn bộ ruộng đất của nhà tôi để bồi thường, mọi người cũng đừng truy cứu trách nhiệm của chàng trai trẻ này nữa."
Nói xong, vài vị lão nhân nhìn nhau thì thầm bàn tán.
Những gì mẹ Lâm Vũ Sinh nói là sự thật, trong miếu cổ ít vật quý giá, thật sự là ít, nếu phải nói thì vụ hỏa hoạn lần này đã phá huỷ những kỷ niệm quý giá và sự gửi gắm của mọi người, lớn hơn tổn thất kinh tế nhiều.
"Đất đai bị tịch thu thì con trai của cô sẽ phải làm sao?" Một ông lão khác lên tiếng: "Nó là A Linh, nó đã phạm phải sai lầm lớn, phải chịu phạt."
Mẹ Lâm cúi đầu nhìn Lâm Vũ Sinh đang quỳ, ánh mắt đầy yêu thương, bà nâng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Vũ Sinh từng chút một.
Ngay sau đó, bà bất ngờ từ trong túi lấy ra một cái kéo, nắm chặt bím tóc "vô ưu biện" của Lâm Vũ Sinh.
"Xoẹt—"
"Dừng lại!"
Tiếng kêu hoảng hốt của trưởng làng và âm thanh của kéo cắt tóc đồng thời vang lên.
"Cô!" Trưởng làmg đứng dậy, lo lắng nói: "Cô đang làm gì vậy! Đây là bím tóc "vô ưu biện" của con trai cô! Chỉ được cắt hai lần trong đời, khi kết hôn và khi chết, nhưng hiện tại Lâm Vũ Sinh không thuộc về bất kỳ trường hợp nào trong hai trường hợp đó."
"Con trai tôi đã bất kính với Quan Linh Thần , hôm nay sẽ cắt tóc để chuộc tội, rời khỏi Hà Hoa Đường, coi như là A Linh… hôm nay đã qua đời rồi đi."
Mẹ Lâm nói những lời không may mắn nhất, nắm chặt bím tóc của con trai trong tay.
Người trưởng làng và vài vị lão nhân ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!