Edit & beta: Yan
Tất cả mọi người tất nhiên đều nghe thấy yêu cầu của hắn.
Nhưng không ai phản ứng lại Trọng Dương Hạ, ngay cả cảnh sát có mặt cũng dường như không nghe và giữ thái độ thờ ơ.
Lửa giận trong lòng Trọng Dương Hạ lúc này đã đạt đến đỉnh điểm, hắn đột ngột nắm chặt cổ áo của một viên cảnh sát nam gần nhất, các mạch máu ở cổ nổi lên, nắm tay siết chặt giơ cao lên, chỉ một giây sau sẽ đấm vào đối phương.
Các cảnh sát khác thấy vậy, lập tức lớn tiếng quát tháo và chuẩn bị rút súng. Trong khoảnh khắc nguy cấp, một chiếc áo nhẹ nhàng được phủ lên lưng Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Vũ Sinh đứng sau lưng, th*n th* tr*n tr**, toàn thân hơi run rẩy, mặt đầy vết máu khô và bụi bẩn, trông rất thê thảm: "Cậu mặc áo của tôi đi."
Giọng Lâm Vũ Sinh khàn khàn và run rẩy, cậu nhẹ nhàng nắm tay Trọng Dương Hạ, lại lặp lại: "Mặc áo của tôi đi……………"
Có lẽ là do chú Tỉnh không nỡ, cũng có thể là vì những dấu vết trên người quá rõ ràng nên rất xấu hổ, Lâm Vũ Sinh khi ra ngoài được phép mặc áo dài tay và quần dài, nhưng giờ đây cậu tự mình cởi áo, những vết bầm tím trên người lộ ra hết sức rõ ràng.
Trọng Dương Hạ trên giường rất mạnh bạo, vì vậy dấu hôn sâu đến mức tím tái, đôi khi cũng sẽ nắm chặt cánh tay hoặc ngực của Lâm Vũ Sinh, để lại nhiều dấu tay.
Những dấu vết này lúc này phơi bày dưới ánh nắng, đặc biệt chói mắt, khiến người ta dễ dàng đoán ra hai người vừa rồi đã quấn quýt bên nhau như thế nào.
Đám đông bùng phát sự kinh ngạc. Nghe tin A Linh và người ngoài có quan hệ mờ ám, cùng với việc tận mắt thấy những dấu tích trên người không thể nào so sánh được.
Lâm Vũ Sinh nắm lấy cổ tay của Trọng Dương Hạ, cùng hắn chịu đựng những ánh mắt châm chọc.
Trọng Dương Hạ buông tay khỏi cảnh sát, cũng thoát khỏi Lâm Vũ Sinh.
Hắn xoay người lại nhìn xuống Lâm Vũ Sinh mặt không biểu cảm.
Lâm Vũ Sinh ngẩng mặt lên, toàn thân cứng đờ, ngay khi ánh mắt chạm vào Trọng Dương Hạ tim cậu như rơi xuống vực sâu.
Lúc này trong mắt Trọng Dương Hạ là một loại cảm xúc phức tạp mà cậu chưa từng thấy, gần như sắp trào ra có thể là sự ghê tởm hoặc căm ghét, Lâm Vũ Sinh nhất thời không thể diễn tả.
Nhưng hoàn toàn không có ý tốt.
Giây tiếp theo, Trọng Dương Hạ kéo mạnh áo ở lưng ra, ném vào ngực Lâm Vũ Sinh, quay đầu không thèm nhìn cậu một lần.
Lâm Vũ Sinh theo bản năng giơ tay ôm lấy chiếc áo, che kín vết hôn trên ngực, nhưng lại quên mất cả việc phải thở.
Không còn gì cả…..
Lâm Vũ Sinh lúc này mới nhận thức một cách rõ ràng, cậu đã nỗ lực rất lâu, rất lâu, mới có được một chút mềm lòng hay một chút tình cảm.
Mọi "khả năng" quý giá về việc họ có thể ở bên nhau trong tương lai tất cả đều tan biến.
Không còn một chút tro tàn nào sót lại.
Dù cho không phải cố ý nhưng mọi chuyện lúc này đều là do cậu mà ra.
Khi Lâm Vũ Sinh đang ngẩn người, trong đám đông xung quanh có người tức giận hét lên một câu gì đó, ngay sau đó có người nối tiếp, thậm chí có đứa trẻ không hiểu chuyện hướng về phía Trọng Dương Hạ nhổ nước bọt.
Mắng hắn "đồ ghê tởm".
——– cặn bã.
Trung Dương Hạ không hiểu, nhưng Lâm Vũ Sinh lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đó. Chỉ trong giây lát, cậu lao tới túm lấy nó, hành động này của cậu chắc chắn càng l*m t*nh huống vốn đã căng thẳng trở nên tồi tệ hơn.
Lập tức có vài người dân làng tức giận nắm chặt tay định đánh Lâm Vũ Sinh.
May thay, cảnh sát thấy tình hình không ổn đã kịp thời can thiệp, tách đôi bên ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!