Chương 20: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Lâm Vũ Sinh bị dây thừng trói chặt hai tay, bị buộc vào một chiếc ghế.

Cậu cách Trọng Dương Hạ rất xa, một người bị trói ở phía đông, một người bị trói ở phía tây, cách nhau tới hơn một trăm mét.

Người càng lúc càng đông, che khuất tầm nhìn, cậu hoàn toàn không thấy được dáng vẻ hiện tại của Trọng Dương Hạ.

Càng không nhìn thấy, lòng Lâm Vũ Sinh càng hoảng loạn, càng sốt ruột. Trong đầu cậu không ngừng phát lại hình ảnh của Trọng Dương Hạ trước đó, sự bất lực và vật lộn, như những lưỡi dao sắc bén cắt qua trái tim cậu.

Cậu dồn hết sức lực nghiêng người về phía trước, liên tục hô to về phía đám đông: "Các người thả cậu ấy ra!"

"Cậu ấy không biết gì cả! Tôi cũng không biết gì cả!"

"Tại sao vậy? Tại sao vậy… các người đừng đối xử với cậu ấy như thế!"

"Xin các người, hãy thả cậu ấy ra, hôm nay cậu ấy đã định đi rồi mà…"

Cậu đã kêu rất lâu, kêu đến mức họng đau rát, như thể nuốt phải than, đến cuối cùng đã khản giọng, nhưng không có ai nói chuyện với cậu.

Những người chú bác thường ngày luôn nở nụ cười, lúc này đều đã đổi sắc mặt, không thèm để ý đến tiếng kêu của cậu. Họ tự nói chuyện với nhau, bàn tán rôm rả, tiếng khóc của Lâm Vũ Sinh bị chìm lấp trong đó, như một chiếc lá khô rơi vào dòng nước cuồn cuộn, không tạo ra một chút gợn sóng nào.

Trời phía chân trời xuất hiện ánh vàng đầu tiên, là ánh sáng của mặt trời mới mọc. Trưởng làng và vài người già từ xa chậm rãi đi tới, đám đông ồn ào lập tức im bặt.

Trưởng làng là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ, mặc bộ đồ đen trang nghiêm, trên ngực đeo một chiếc huy hiệu bạc trang trọng, ông chống một cây gậy bạc có đầy ký tự, sắc mặt nghiêm nghị bước đến trước mặt Trọng Dương Hạ.

"Cậu trai trẻ." Giọng phổ thông của trưởng làng rất không chuẩn, nói rất chậm mới có thể nghe hiểu, nhưng vô tình tạo ra cảm giác áp lực: "Làng chúng tôi không có thù oán gì với cậu, sao cậu lại đốt miếu? 

Trọng Dương Hạ vốn dĩ luôn cúi đầu, lúc này mới vất vả ngẩng lên, nhìn vào gương mặt già nua đầy nếp nhăn của trưởng làng.

Từ trên giường bị người ta kéo đến đây như một con thú, bị trói vào cây, bị bao vây, bị bàn tán. 

Không ai cho Trọng Dương Hạ một lý do rõ ràng, giờ có trưởng làng đến, cũng nói những điều vô nghĩa, Trung Dương Hạ từ từ hừ một tiếng: "Tôi không biết ông đang nói gì, chỉ biết các người cưỡng chế hạn chế tự do cá nhân của người khác, cả làng này đều là những kẻ mù pháp luật sao?"

Đối mặt với sự không hợp tác và cơn giận dữ rõ ràng trong mắt Trọng Dương Hạ, trưởng làng không tức giận, chỉ từ từ lắc đầu: "Chúng tôi đã báo cảnh sát."

Sau đó, trưởng làng không còn để ý đến Trọng Dương Hạ, quay lưng đi về phía Lâm Vũ Sinh.  

Chưa để người đến gần, Lâm Vũ Sinh đã bắt đầu lo lắng kêu hỏi: "Trưởng làng! Ngài thả cậu ấy ra đi, trưởng làng, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tại sao có người lại truyền rằng tôi là A Linh, rõ ràng mẹ tôi mới là A Linh, còn chuyện đốt linh miếu là sao?"

Lâm Vũ Sinh có rất nhiều câu hỏi, cần ai đó giúp cậu giải đáp.

Có người mang ghế đến, đỡ trưởng làng ngồi xuống, sau đó lại có hai người tháo dây trói cho Lâm Vũ Sinh, ép cậu quỳ trước trưởng làng.

"Lâm Vũ Sinh." Trưởng thôn gọi tên anh ta bằng giọng thấp, đôi mắt đục ngầu khóa chặt vào khuôn mặt Lâm Vũ Sinh, nghiêm túc nói bằng tiếng địa phương: "Cậu là A Linh."

"Gì cơ?" Lâm Vũ Sinh mở to mắt không thể tin nổi, "Điều này không thể! Tôi làm sao có thể là A Linh?"

"Khi cậu mười lăm tuổi, lá thẻ linh rơi xuống từ miếu Quan Linh chính là tên của cậu, mà thời gian cậu nên nhập linh—"  

Trưởng thôn nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục: "Là hai mươi ba tuổi."

Khi lời này vừa thốt ra, Lâm Vũ Sinh như bị sét đánh trúng, ngẩn ra như một khúc gỗ.  

Cậu mơ màng nhìn trưởng làng một lúc, rồi quét ánh mắt qua những người dân xung quanh, sau đó anh nhận ra, không có ai trên gương mặt họ thể hiện sự ngạc nhiên.

Tất cả mọi người đều biết chuyện này, ngoại trừ cậu.

"Tại sao…" Lâm Vũ Sinh kích động muốn đứng dậy, nhưng lại bị ép quỳ xuống:"Không thể nào! Không thể nào!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!