*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & beta: Yan
"Đùng——"
Sau tiếng sấm, một tia chớp xé toạc bầu trời, cũng như xé toạc trái tim của Lâm Vũ Sinh.
Đúng vậy, chính cậu là người đã thích Trọng Dương Hạ trước.
Trong quá khứ rất lâu trước kia.
Hiện tại , sự nghiệp của Trọng Dương Hạ đang ở đỉnh cao lên như diều gặp gió, nhưng mà ở thời điểm trước kia, Trọng Dương Hạ chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.
Còn Lâm Vũ Sinh mặc dù không có gì cả, nhưng cũng đủ để cậu sống một cuộc sống bình yên.
——Năm năm trước.
Đó là một ngày hè oi ả, bầu trời trong xanh, mặt trời chói chang, làm cho lá sen trong ao cũng hơi héo.
Lâm Vũ Sinh đã bắt cá cả buổi sáng, mọi người đều khuyên cậu đừng cứng đầu, về nhà ăn trưa rồi quay lại cũng không muộn, nhưng cậu vẫn kiên quyết phải bắt đủ số cá mà mình muốn mới nghỉ.
Khi cá được người thu mua cá mang đi, cậu lấy cái bánh sáng nay mang từ nhà ra ăn vài miếng, nằm trên chiếc thuyền nhỏ chèo sâu vào trong đám lá sen để tìm bóng mát để ngủ trưa.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cậu mơ thấy một người cậu ghét.
Cậu ta tên Tỉnh Cẩm, là sinh viên đại học duy nhất trong làng, cũng là bạn thời tiểu học của cậu, nói ra thì đã nhiều năm không gặp nhau, cũng không biết tại sao hôm nay lại đột nhiên mơ thấy cậu ta.
Có lẽ là vì tin tức gần đây về chuyện bà của Tỉnh Cẩm bệnh nặng đã ảnh hưởng đến Lâm Vũ Sinh, khiến cậu trong cơn mê man mơ thấy giọng nói của Tỉnh Cẩm.
"Dương Hạ, cậu vẫn ổn chứ?" Giọng nói của Tỉnh Cẩm nghe có vẻ lo lắng, mơ hồ còn có chút áy náy: "Quê tôi tuy có phong cảnh đẹp, nhưng rất lạc hậu, thật sự không phải là một nơi tốt để giải khuây đâu , cậu không nên đi cùng tôi."
Sau vài giây, một giọng nam trầm nói: "Không sao."
"Nhưng có vẻ cậu say xe lắm phải không…" Tỉnh Cẩm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị đối phương cắt ngang.
"Tôi đã nói là không sao rồi."
Giọng điệu của hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Tỉnh Cẩm im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Vậy tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, tự ở đây bình tĩnh chút, một lúc nữa dọc theo con đường để về nhà tôi nhé."
Lâm Vũ Sinh nhắm mắt nhưng vô thức dựng tai lên để nghe câu trả lời của người tên "Dương Hạ", tốt nhất là có thể phản bác lại Tỉnh Cẩm thì tốt.
Thật tiếc là không ai nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng bước chân dần dần xa.
Lâm Vũ Sinh từ từ mở mắt ra rồi thức dậy luôn.
Có một con bọ đậu trên mặt của cậu, chân của nó làm cậu ngứa, cậu đưa tay phủi nó đi.
Hình như vừa rồi cậu nằm mơ nghe thấy giọng của Tỉnh Cẩm, Lâm Vũ Sinh xoa cái cổ không để tâm nữa, hái vài bông sen rồi chèo thuyền vào bờ rồi về nhà.
Cậu ôm hoa sen, gạt lá sen từ thuyền nhảy lên bờ, vừa đứng vững, nghiêng đầu thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của một người lạ.
"Má ơi!" Lâm Vũ Sinh sợ hết hồn làm rơi một bông hoa sen trên tay.
Trọng Dương Hạ cũng giật mình, ban đầu hắn tìm được một chỗ có ít đá sạch ngồi hút điếu thuốc để giải toả. Cũng không phải là hắn không nghe thấy tiếng nước, chỉ là hắn đang mải suy nghĩ nên không để ý đến cái khác.
Đột nhiên, có bàn tay vén những chiếc lá sen ra, sau đó bỗng chốc một bóng người nhảy "vù" ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!