Chương 18: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Trọng Dương Hạ không tin vào thần linh, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra sự khinh thường trong lòng.

"Mẹ cậu là tự nguyện sao?"

Dù bạn đời có qua đời, vẫn còn những người thân khác, sao có thể cắt đứt mọi tình cảm như vậy, nếu không phải là tự nguyện, thì thật là vô lý.

"Trong đại quan linh miếu có sáu vị A Linh, không biết những người khác có phải tự nguyện hay không, nhưng mẹ tôi là tự nguyện."  

Lâm Vũ Sinh cười, "Khi bố tôi qua đời, mẹ tôi suýt nữa cũng đi theo ông, cho đến khi bà đến miếu, mẹ nói rằng bà thường có thể gặp bố trong giấc mơ, như thể họ chưa từng xa nhau vậy."  

Đó là ân huệ của thần Quan Linh Thần.  

Tất cả mọi người đều tin chắc như vậy.  

Chân của Trọng Dương Hạ trong hai ngày qua hồi phục rất nhanh, ngày thứ 28 sau khi bị thương, cơ bản đã hoàn toàn khỏe lại.

Trong khoảng thời gian cuối cùng này, không ai chủ động nhắc đến việc rời đi.  

Khi cần phải làm thì hãy quyết tâm làm, chân của Trọng Dương Hạ đã khỏe lại, hắn lật người lên, làm đủ mọi kiểu tư thế, hắn thích nhất là nắm chặt cái bím tóc nhỏ ở gáy của Lâm Vũ Sinh.

Gọi là "vô ưu biện" mà nam giới dân tộc Nạp Quan thường để.

"Vô ưu biện" mang ý nghĩa sống trăm tuổi không lo âu, cả đời chỉ cắt hai lần, một lần khi kết hôn, một lần khi chết. Những lúc khác chỉ được chỉnh sửa chứ không cắt, thậm chí chỉ có những người thân thiết nhất mới được chạm vào.

Khi Lâm Vũ Sinh không chịu nổi sẽ lén nghĩ đến việc chạy trốn, Trọng Dương Hạ chỉ cần nắm chặt bím tóc của cậu là có thể dễ dàng kiểm soát, giống như nắm giữ dây cương của một con ngựa.

Sau đó, Trọng Dương Hạ cười khẽ bên tai cậu và nói: "Hay là dùng cái bím tóc của cậu để buộc cái xx của tôi nhé?"

Lâm Vũ Sinh không thể chịu đựng được điều này, không lâu sau đã đầu hàng.

Kết thúc, hai người cùng xuống lầu tắm rửa, trở về giường đã là nửa đêm.

Gió đêm thổi nhẹ qua rèm cửa, mang theo chút dịu dàng.

Âm thanh hô hấp vang lên liên tục, rõ ràng.

"Trọng Dương Hạ……" Lâm Vũ Sinh gọi khẽ một tiếng, Trọng Dương Hạ đáp lại nhưng hắn vẫn không nói gì thêm.

Trọng Dương Hạ mở mắt chờ một lúc, sau khi không còn nghe thấy âm thanh nữa thì nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Cảm thấy người bên cạnh thở đều, dường như sắp ngủ, Lâm Vũ Sinh mới cẩn thận mở rộng cánh tay của Trọng Hạ một chút, rồi tự mình chui vào trong.

Đây là một cái ôm tự lừa mình dối người.

Mỗi lần làm xong hầu như hai người không có những khoảnh khắc tình cảm nào, thường thì sau khi xong sẽ nằm riêng, cho dù Lâm Vũ Sinh muốn đến gần cũng sẽ bị Trọng Dương Hạ đẩy ra.

Thực ra bây giờ Trọng Dương Hạ chưa ngủ, Lâm Vũ Sinh biết, cậu đã có thể từ hơi thở của Trọng Dương Hạ nhận biết trạng thái của đối phương.  

Nhưng lần này, Trọng Dương Hạ không đẩy cậu ra.  

Trong đêm tối tĩnh lặng, nhịp tim không có nơi nào để ẩn náu, đập thình thịch.

Lâm Vũ Sinh lại dũng cảm hơn một chút, cậu ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn vào yết hầu của Trọng Dương Hạ. Cậu tình cờ phát hiện ra rằng, khi Trọng Dương Hạ tức giận thì không nghe ai cả, nhưng chỉ cần hôn vào yết hầu của  hanw, dỗ hắn chậm lại, lần nào cũng thành công.

Đây là công tắc mở tính tình tốt của  Trọng Dương Hạ.

"Trọng Dương Hạ, cậu sắp đi rồi, tôi biết cậu vẫn chưa thích tôi… Chả lẽ cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!