Chương 17: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

"A Trang!" Lâm Vũ Sinh cười hì hì hai tiếng, lông mày cao cao nhướng lên "Cậu đi nơi khác về rồi à?"

Tỉnh Trang là bạn chơi từ nhỏ của Lâm Vũ Sinh, nói ra thì y còn là họ hàng của Tỉnh Cẩm, chỉ có điều mối quan hệ của y với Lâm Vũ Sinh thì tốt hơn một chút.

"Đúng vậy! Hôm qua mới về." Tỉnh Trang nhảy lên chiếc thuyền nhỏ của Lâm Vũ Sinh, làm chiếc thuyền lắc lư hai cái, "Cuối cùng cũng về rồi, ở những nơi toàn là kẻ ngoại tộc, không khí bẩn lắm!"

"Đấy là cậu có thành kiến!" Lâm Vũ Sinh cười bóc vỏ một hạt sen, ném lên cao, dùng miệng để đón.

"Cho tôi một cái." Tỉnh Trang ngồi xuống, kéo kéo cổ áo cho thoáng mát. 

Lâm Vũ Sinh khéo léo lột một ít và đưa cho Tỉnh Trang, Tỉnh Trang lại nói: "Một lát nữa đi về nhà tôi ăn cơm nhé, hôm qua vừa về tôi đã định đi tìm cậu, nhưng lại mưa, hôm nay vừa lúc gặp tôi đỡ phải đi gọi cậu."

Hai người quan hệ tốt, từ khi Lâm Vũ Sinh sống một mình, Tỉnh Trang thường kéo cậu về nhà ăn cơm, gia đình Tỉnh Trang rất tốt bụng, sợ Lâm Vũ Sinh ngại, mỗi lần đều múc cho cậu một bát cơm đầy ắp.

Lâm Vũ Sinh rất cảm kích, thường xuyên đến ao nhà y giúp đỡ làm việc, hai năm đó hai người như hình với bóng, cho đến khi sau này Lâm Vũ Sinh lên trung học, còn Tỉnh Trang bỏ học ở nhà làm việc, hai người mới không còn nhiều thời gian ở bên nhau.

"Tôi không đi được, ở nhà có người đang chờ tôi về nấu cơm!" Lâm Vũ Sinh hơi ngại ngùng gãi gãi mái tóc dài hơn một chút. 

"Ai?" Tỉnh Trang lập tức hỏi, tình hình gia đình Lâm Vũ Sinh y rõ như lòng bàn tay, mẹ ở trong chùa, ông sống cùng gia đình chú, cho dù ăn cơm cũng là Lâm Vũ Sinh đến nhà chú ăn, sao có thể có người ở nhà chờ Lâm Vũ Sinh?

Lần này Lâm Vũ Sinh càng cảm thấy ngại ngùng, khẽ ho vài tiếng, rồi chỉ đơn giản nói về chuyện của Trọng Dương Hạ

Tất nhiên, cậu không dám nói mình đã giữ người ta ở lại một cách xấu hổ như thế nào, chỉ nói là người mình thích bị thương ở chân, không thể đi lại, nên cậu đã đưa người ấy về nhà chăm sóc.

Tỉnh Trang nghe xong, hai phút liền không nói một câu nào, khuôn mặt dường như càng tối tăm hơn.

"Có… có chuyện gì vậy, A Trang?" Lâm Vũ Sinh cảm thấy hơi khó hiểu, thấy biểu cảm của Tỉnh Trang có chút kỳ lạ.

"Là đàn ông sao?" Tỉnh Trang đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, là đàn ông." 

Giọng nói của Tỉnh Trang lập tức cao hơn vài db: "Mấy kẻ ngoại tộc đều là kẻ xấu, cậu đừng để bị lừa!"

"Ôi!" Lâm Vũ Sinh bất đắc dĩ giải thích: "Cậu ấy rất tốt, A Trang, bây giờ đã là thời đại nào rồi, hơn nữa không phân biệt dân tộc, chỗ nào cũng có người tốt kẻ xấu, không nên vơ đũa cả nắm."

"Cậu ngốc vừa thôi!" Tỉnh Trang nhíu mày, nhăn mặt: "Cậu chưa từng ra ngoài, không biết lòng người hiểm ác. Hơn nữa, người mà cậu nói không thể ở lại, làng sẽ không cho phép."

Người Nạp Quan rất ít khi kết hôn với người ngoài, Hà Hoa Đường càng không có trường hợp như vậy.  

"Tôi biết." Lâm Vũ Sinh gật đầu, "Cậu ấy chắc chắn sẽ về nhà."

Tỉnh Trang thở phào: "Cậu biết là tốt, sớm muộn gì cũng phải cắt đứt với hắn ta."

Lâm Vũ Sinh lại lắc đầu, "Nhưng sau này tôi muốn mở tiệm thuốc Đông y, tôi muốn mở ở thị trấn, nếu kiếm được tiền, có thể còn mở cả ở huyện, tôi có thể yêu xa với cậu ấy."

"Cậu điên rồi?!" Tỉnh Trang một hơi nghẹn lại ở cổ họng, y lập tức đứng dậy, chiếc thuyền vì vậy mà hơi rung lắc: "Cậu có biết mình đang nói gì không?"

"Tôi biết mà." Lâm Vũ Sinh ngượng ngùng sờ mũi mình, "Sau này khi tiệm thuốc đông y của tôi đi vào quỹ đạo, tôi sẽ có nhiều thời gian để tìm cậu ấy, khi cậu ấy rảnh cũng có thể đến tìm tôi."

"Tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền, sau này còn có thể mua nhà ở chỗ cậu ấy."

Lâm Vũ Sinh vui vẻ vẽ ra tương lai của mình và Trọng Dương Hạ, trong khi bên cạnh, Tỉnh Trang nghe mà thở không thông, mạch máu trên trán nổi lên.

"Cậu còn muốn sống ở chỗ hắn ta ư?"

Tỉnh Trang không thể tin nổi, mắt mở to như thể nghe thấy một câu chuyện cười vô lý: "Vũ Sinh, cậu thật sự đang nghĩ gì vậy? Cậu không cần người thân, không cần quê hương sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!