Chương 16: (Vô Đề)

Edit & beta: Yan

Lần này Hà Hoa Đường mưa dường như không có ý định ngừng lại, kéo dài suốt vài ngày liền.

Trước đây, Lâm Vũ Sinh rất ghét trời mưa, vì những ngày mưa thường di chuyển đi lại rất khó khăn, cần phải mang theo ô rất phiền phức, chỉ cần không chú ý một chút là giày và ống quần sẽ ướt, con đường trơn trượt và nước ở khắp nơi.

Nhưng ở bên cạnh Trọng Dương Hạ, những ngày mưa cũng trở nên thật tuyệt.

Những dòng mưa mỏng manh nối liền bầu trời và mặt đất, như thể thời gian trở nên dài hơn, thế giới cũng vì sự mờ ảo mà trở nên nhỏ bé, đó cũng là một sự "yên bình".

Trọng Dương Hạ ngồi ở cửa nhìn mưa.  

Lâm Vũ Sinh ở trong phòng thuốc Đông y gõ gõ đập đập, phát ra âm thanh lách cách, phá hỏng sự yên tĩnh mà Trọng Dương Hạ đang tận hưởng.

Cũng không phải là chưa từng hỏi qua, nhưng Lâm Vũ Sinh thần bí nói là đang làm đồ thủ công.

Trọng Dương Hạ lười quan tâm, nhưng cũng không nói lời châm chọc.  

Không lâu sau, Lâm Vũ Sinh từ phòng thuốc đi ra, cũng ngồi bên cạnh Trọng Dương Hạ nhìn mưa.

"Người nhà cậu đâu?" Trọng Dương Hạ nhìn về phía chậu hành nhỏ trước cửa nhà Lâm Vũ Sinh, những chiếc lá hành xanh mướt vẫn đứng thẳng trước những giọt mưa.

Mỗi lần Lâm Vũ Sinh nấu mì và làm cơm chiên trứng đều ra chậu này hái hành tươi, cắt nhỏ rồi rắc vào, thêm vài nhánh hành xanh, món ăn vốn đã thơm ngon ngay lập tức trở nên hấp dẫn hơn.

Đã nắm rõ khẩu vị của Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh mỗi ngày đều thay đổi món ăn cho hắn, mỗi bữa đều rất nghiêm túc và cẩn thận, sử dụng những gì mình đã học trên đời này.

Chẳng hạn như bây giờ, ngón trỏ bên tay phải của Lâm Vũ Sinh đang bị bỏng phồng rộp lên, đó là do trước đây làm cá cho Trọng Dương Hạ ăn mà bị dầu nóng bắn. Ánh mắt của Trọng Dương Hạ chỉ dừng lại rất ngắn trên vết bỏng đó rồi rời đi.

Bỏ qua mọi chuyện, Lâm Vũ Sinh thật sự đối xử với Trọng Dương Hạ rất tốt.

Chỉ tiếc rằng những điều tốt đẹp này không quá nổi bật, đối với Trọng Dương Hạ cũng không có gì quý giá.

Nhưng Lâm Vũ Sinh không biết điều này, lúc này đang rất vui vì câu hỏi đột ngột của Trọng Dương Hạ, nghĩ rằng Trọng Dương Hạ cũng bắt đầu muốn hiểu mình.

"Bố tôi và bà nội đều đã qua đời, mẹ tôi vào miếu sống, ông tôi sống cùng với gia đình chú." Lâm Vũ Sinh vừa nghĩ vừa kể cho Trọng Dương Hạ về tình hình gia đình mình: "Tôi bắt đầu sống một mình từ năm 12 tuổi." 

Thực ra, trong những ngày ở nhà Lâm Vũ Sinh, Trọng Dương Hạ vẫn chưa từng gặp gia đình của Lâm Vũ Sinh, trong lòng có chút nghi ngờ mơ hồ, chỉ là không ngờ Lâm Vũ Sinh lại bình thản nói ra. 

12 tuổi đối với phần lớn trẻ em mà nói vẫn là độ tuổi ồn ào đòi bố mẹ dẫn đi du lịch, nhưng Lâm Vũ Sinh đã bắt đầu tự sống một mình. 

Trọng Dương Hạ không nói thêm gì, hỏi nhiều quá lỡ như Lâm Vũ Sinh tự nghĩ nhiều cảm thấy là hắn quan tâm đến cậu thì rất phiền.

Nhưng những người si tình thường rất giỏi tưởng tượng, Trọng Dương Hạ không nói gì, nét mặt nhíu mày nhẹ của hắn rơi vào mắt Lâm Vũ Sinh, lập tức tăng thêm một lớp filter: liệu cậu ấy có chút thương tiếc mình không?

Lâm Vũ Sinh vô thức cười lên.

"Bọn trẻ ở đây hiểu chuyện rất sớm, khoảng 10 tuổi hầu hết đã biết nấu ăn rồi, mẹ và ông nội tôi mặc dù không ở bên cạnh chăm sóc, nhưng cũng đã gánh vác học phí và chi phí sinh hoạt của tôi, nên tôi không phải chịu nhiều khổ cực."

Đây là sự thật, Lâm Vũ Sinh không cảm thấy mình khổ, nhiều năm qua thỉnh thoảng có chút tiếc nuối, nhưng cậu luôn có thể nghĩ theo hướng tích cực, rất nhanh lại vui vẻ trở lại.  

Trọng Dương Hạ im lặng nhìn cậu một cái, cúi đầu hút thuốc.

Người như Lâm Vũ Sinh thật sự phù hợp để sống mãi ở Hà Hoa Đường, chứ không phải trong chốn xô bồ của thành phố.

"Trọng Dương Hạ…" Lâm Vũ Sinh nói đến đây lại trở nên mạnh dạn hơn một chút.

Cậu cảm thấy hai người khó khăn lắm mới có cơ hội để tâm sự, nên nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thích tôi một chút nào không?"

Trọng Dương Hạ hít một hơi thuốc thật sâu rồi lạnh lùng cười nói: "Thích gì? Tôi thích đánh gãy chân cậu."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!