Edit & beta: Yan
Khác với đêm đầu tiên.
Lần này cả hai đều vô cùng tỉnh táo, Lâm Vũ Sinh có chút ngại ngùng, nhưng hành động lại vụng về mà mạnh dạn.
Cậu nhìn thẳng vào Trọng Dương Hạ, trong khoảnh khắc cuối cùng, cơn đau khiến hơi thở của Lâm Vũ Sinh có chút run rẩy.
Cậu nhìn vào đáy mắt Trọng Dương Hạ, phát hiện đối phương có vẻ không tập trung.
Không phải là tức giận hay say mê, Lâm Vũ Sinh cảm thấy trong khoảnh khắc đó, Trọng Dương Hạ có vẻ ngạc nhiên hoặc mơ hồ.
Nhưng rất nhanh chóng, Trọng Dương Hạ đã lấy lại vẻ lạnh lùng, cả người của hắn chỉ có cái miệng hoạt động, nhưng cũng đủ để hắn ức h**p người khác.
"Nhanh lên, cậu chưa ăn cơm à?"
"Không biết lắc à? Tôi thấy cậu chèo thuyền tốt lắm mà, sao eo cậu lắc như một khúc gỗ bị mục thế?"
"Với trình độ của cậu còn muốn học cách ép buộc người khác à?"
"Làm được thì được không được thì cút, nghỉ ngơi cái gì?"
………..
Lâm Vũ Sinh nghiến chặt hàm răng, từng câu từng chữ của Trọng Dương Hạ đều mang ác ý, như những cái roi vô tình quất vào người cậu, khiến cậu không dám ngừng lại dù chỉ một giây. Cũng không muốn ngừng lại.
Ngày hôm sau, Lâm Vũ Sinh cảm thấy cái lưng của mình như sắp gãy, nhưng vẫn phải bò dậy nấu ăn, giúp Trọng Dương Hạ đánh răng rửa mặt.
Không sao cả, mặc dù rất mệt, nhưng Lâm Vũ Sinh vẫn vui vẻ làm.
Nếu không phải giữa trưa đi vệ sinh phát hiện Trọng Dương Hạ không có ở nhà.
Lâm Vũ Sinh không tìm thấy người, hiểu rằng đêm qua chỉ là Trọng Dương Hạ muốn kéo dài thời gian, tim cậu đập loạn nhịp, lập tức quay người chạy ra ngoài.
May mắn là không chạy được xa thì thấy bóng lưng của Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ chống gậy quay mặt về phía vài người dân trong làng, đang mượn điện thoại từ họ.
Nhưng người dân không chỉ không đồng ý, còn vung cái cuốc trong tay để đe dọa hắn tránh xa, họ nói bằng tiếng địa phương, Trọng Dương Hạ không hiểu một câu nào thấp giọng chửi bậy.
Lâm Vũ Sinh hoảng hốt chạy tới nói gì đó với những người dân, họ cảnh giác nhìn Trọng Dương Hạ, rồi quay lưng rời đi.
Lâm Vũ Sinh lúc này nắm lấy tay Trọng Dương Hạ, khuyên nhủ một cách chân thành: "Cậu đừng tìm người lung tung, có những người lớn tuổi tư tưởng rất cực đoan, họ có thể làm hại người ngoài như cậu đấy."
Trọng Dương Hạ lạnh lùng nhìn cậu, sự khinh thường trong ánh mắt rõ ràng: "Cậu nghĩ cậu tốt đẹp lắm à?"
Câu này khiến Lâm Vũ Sinh nghẹn lời, nhưng ngay giây tiếp theo cậu vẫn nở nụ cười: "Về nhà thôi, tôi đã làm món hoa sen chiên mà cậu thích."
Đi. Trọng Dương Hạ không còn kiên trì, gỡ tay Lâm Vũ Sinh ra và quay về. Khi vào cửa, Trọng Dương Hạ đi phía trước, Lâm Vũ Sinh theo sát phía sau.
Đột nhiên, Trọng Dương Hạ quay người lại, cầm chặt gậy chống bằng tay trái và đập mạnh vào người Lâm Vũ Sinh.
Lâm Vũ Sinh không phòng bị, khi nhận ra thì chỉ kịp nghiêng đầu, gậy chống đập mạnh vào vai cậu, phát ra tiếng "bịch".
Vai đau nhức, ngay lập tức cơn đau nhói lên trên đầu, Lâm Vũ Sinh "rít" một tiếng, thấy Trọng Dương Hạ lại chuẩn bị đánh mình, vội vàng giữ chặt tay Trọng Dương Hạ: "Cậu bớt giận, bớt giận."
Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Sinh, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng may là không tiếp tục ra tay.
Lâm Vũ Sinh kéo người đến bàn ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!