Edit & beta: Yan
Cửa sổ trong phòng được kéo chặt, không một tia ánh sáng nào lọt vào, chỉ có một vài vệt sáng yếu ớt thỉnh thoảng rò rỉ từ khe cửa, khiến người ta không rõ đó là ánh sáng mặt trời hay ánh sáng của đèn.Cậu đập trúng rồi, "bịch" một tiếng rất lớn.
Lâm Vũ Sinh nằm trên chiếc giường rộng rãi và mềm mại, vô vọng mở mắt, cậu không thể phân biệt được lúc này là ban đêm hay ban ngày. Và liệu đây là ngày thứ mười hay thứ mười một cậu bị Trọng Dương Hạ nhốt lại."Đó không phải là điều anh muốn sao?
Cậu còn nhớ hôm đó chỉ ra ngoài mua sắm, và còn rất may mắn mua được những quả táo to, đỏ và trông rất ngọt, được đựng trong túi nilon mang về nhà.
Lúc đó trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc về nhà và sẽ gọt táo tạo thành hình chú chó nhỏ, không để ý có người đi theo sau mình.Trong lúc giãy giụa, táo đã bị rơi ra ngoài , có vài quả đã lăn đi rất xa.
Khi đang đi qua một con hẻm, đột nhiên có một người đàn ông lao ra từ phía sau, bịt miệng cậu lại, cậu không kịp phòng vệ rồi bị kéo lên một chiếc xe ô tô màu đen.Động tác rất thô bạo không hề thương tiếc.
Trong lúc giãy giụa, táo đã bị rơi ra ngoài , có vài quả đã lăn đi rất xa.Từng giây từng phút trôi qua, Lâm Vũ Sinh vẫn không nhúc nhích, Trọng Dương Hạ múc một thìa cháo nóng đưa đến bên miệng Lâm Vũ Sinh, ra lệnh một cách máy móc: "Há miệng ra.
Khi Lâm Vũ Sinh bị ném vào ghế sau ô tô, trong lúc vội vàng cậu quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông rất lạnh lùng, trên tay cầm một chiếc khăn trắng thành thạo bịt lên miệng và mũi của Lâm Vũ Sinh. Động tác rất thô bạo không hề thương tiếc.Thật đáng ghét, Trọng Dương Hạ thật sự khiến làm cho người ta rất ghét.
Mà Lâm Vũ Sinh vì quá bất ngờ, quên mất cả việc chống cự, đến lúc bị hít phải mùi hương kì lạ , không kịp phản ứng thì đã mất ý thức.Trong những ngày qua, Lâm Vũ Sinh đã cố gắng thử nhiều cách thoát khỏi chiếc "vòng tay" này, nhưng ngoài việc bị trầy xước cổ tay, thì không có chút tiến triển gì.
Khi tỉnh dậy, thì cậu đã ở trong căn phòng này.Khi tỉnh dậy, thì cậu đã ở trong căn phòng này.
Lâm Vũ Sinh mệt mỏi thở ra một hơi, giơ tay lên sờ trán mình để xác nhận không bị sốt, rồi từ từ chống tay ngồi dậy.
Khi cậu cử động, dây xích kim loại phát ra tiếng lách cách nhỏ.
Sau khi ngồi dậy, Lâm Vũ Sinh nâng hai tay lên, sờ vào chiếc còng tay được đeo rất chặt ở cổ tay mình."
Đây là một chiếc "vòng tay đặc biệt" tinh xảo, được thiết kế riêng, chất lượng rất tốt, hai sợi xích mỏng nhưng chắc chắn, một đầu gắn vào tường, đầu kia thì được hàn vào với chiếc còng tay ở cổ tay Lâm Vũ Sinh.Cháo trong thìa đổ xuống chiếc thảm đắt tiền, có vài giọt văng ra làm bẩn ống quần của Trọng Dương Hạ, nhưng hắn không buồn nhìn lấy một cái, múc thìa thứ hai, lặp lại hành động ban nãy đút vào miệng Lâm Vũ Sinh.
Trong những ngày qua, Lâm Vũ Sinh đã cố gắng thử nhiều cách thoát khỏi chiếc "vòng tay" này, nhưng ngoài việc bị trầy xước cổ tay, thì không có chút tiến triển gì.Nhưng lúc này, Trọng Dương Hạ đang mím chặt môi, khi không cười nhìn hắn bao giờ cũng rất lạnh lùng và khó gần.
Sợi dây xích rất dài, đủ để cậu tự do di chuyển trong căn phòng này, có thể vào phòng vệ sinh, thậm chí có thể chạm tới tay nắm cửa phòng.
Nhưng mà sẽ không bao giờ vặn mở ra được.
Về sau Lâm Vũ Sinh cũng chẳng muốn thử nữa.Khi không còn yêu nhau nữa, thì đó là sự hành hạ dày vò.
Cậu đứng dậy mò mẫm trong bóng tối đi về phía nhà vệ sinh, cảm giác có thứ gì đó ấm áp chảy dọc theo chân xuống dưới sàn.Lâm Vũ Sinh mệt mỏi thở ra một hơi, giơ tay lên sờ trán mình để xác nhận không bị sốt, rồi từ từ chống tay ngồi dậy.
Đi vệ sinh xong, dọn dẹp qua loa, Lâm Vũ Sinh bước ra khỏi nhà vệ sinh phát hiện trên ghế sofa có một người đang ngồi, chỉ nhìn được sơ qua đường nét, trong ánh sáng mờ ảo hắn như một con quái vật toả ra luồng hơi thở rất đáng sợ.Ngày hôm đó, Lâm Vũ Sinh đứng trước cửa phòng Trọng Dương Hạ với chiếc bánh bao đậu đỏ còn ấm nóng trên tay.
Lâm Vũ Sinh khựng lại một chút, giả vờ không thấy, quay lại giường, vừa mới chạm lưng xuống giường thì đã bị ai đó kéo lên.Nhưng cậu đã kiệt sức rồi.
Người đàn ông có giọng nói trầm thấp lạnh lùng, mang theo giọng điệu ra lệnh không thể từ chối: "Ăn chút gì đó rồi hãy ngủ."
Lâm Vũ Sinh vặn vẹo cơ thể tìm cách thoát ra, nhưng không được. Người nọ kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, dùng lòng bàn tay che mắt cậu lại.Trọng Dương Hạ vừa ngủ dậy, tóc hơi rối, vẻ mặt có phần cau có, lạnh lùng nói với Lâm Vũ Sinh: "Biến đi!.
Bỗng có tiếng "cạch", đèn được bật sáng lên.
Ánh sáng chói mắt khiến Lâm Vũ Sinh bất giác nhắm mắt lại, may mà có bàn tay che bớt ánh sáng, cho cậu đủ thời gian để thích nghi.
Qua một lúc sau, bàn tay từ từ di chuyển ra khỏi , Lâm Vũ Sinh chớp mắt liên tục, có hơi chút chói mắt, thái dương cũng theo đó giật rất đau, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được.Đôi môi như vậy khiến người ta rất muốn hôn lên, rất lâu trước đây Lâm Vũ Sinh cũng đã từng mê mẩn vì nó.
Là người hả?Lại có tiếng sấm vang lên, Lâm Vũ Sinh bất ngờ bị dọa, cơ thể cậu run rẩy, bóng đen đó từ từ di chuyển lại đến bên giường, kéo ngăn kéo lấy ra một món đồ.
Lúc này, Lâm Vũ Sinh cũng nhìn rõ người đối diện mình là Trọng Dương Hạ. Lâm Vũ Sinh nhíu chặt mày, giọng nói có chút khàn khàn: "Tôi không hiểu."Khi đang đi qua một con hẻm, đột nhiên có một người đàn ông lao ra từ phía sau, bịt miệng cậu lại, cậu không kịp phòng vệ rồi bị kéo lên một chiếc xe ô tô màu đen.
Ánh mắt cậu nhìn hắn thẳng thắn mà chân thật, cậu thật sự cảm thấy bối rối và không hiểu, cái nhìn đó dừng trên mặt Trọng Dương Hạ khá lâu."Tôi và anh đã ly hôn rồi, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Trọng Dương Hạ không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ đưa thìa ra: "Tự ăn, hay để tôi đút cho."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!