Chương 6: Ngay cả đồ Nướng cũng không có để ăn! Mèo đây sống còn ý nghĩa gì nữa!

Việt An không đi loạn, làm nguyên soái tiên sinh cảm thấy tất cả đều thông thuận hơn nhiều.

Sau giấc ngủ sung túc, Quý Tu Quân bắt đầu nghiêm túc chỉnh lý vật tư còn dư ở trong khoang thuyền an toàn.

Việt An nhìn Quý Tu Quân lục tung tùng phèo rồi đối chiếu xác nhận vật tư, ngáp nhẹ một cái, nhảy từ trên giường xuống, đi tới bên cạnh cửa rồi cào cào.

"Miao." Cậu quay đầu hướng Quý Tu Quân kêu một tiếng.

Nguyên soái tiên sinh nghiêng đầu nhìn lướt qua, "Muốn đi ra ngoài?"

Việt An nhìn Quý Tu Quân đang đi tới, đầu nhỏ cũng xoay một vòng, "Meo".

Quý Tu Quân giơ tay chuẩn bị chứng thực để mở cửa, có vẻ như nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn Cục Lông Nhỏ cả người màu trắng một chút, rồi nhìn sâu vào đôi mắt tròn kia, cuối cùng nguyên soái cũng không nói gì, mở cửa.

Việt An cất bước đi ra ngoài, oạch một cái đã không thấy hình dáng.

Nguyên soái đứng ở cửa trong phút chốc, vẫn là chừa lại một cái khe.

Anh vốn muốn hỏi Việt An muốn đi làm cái gì, chợt ý thức được chính mình không thể nghe hiểu Việt An kêu meo meo.

Nghĩ đến chướng ngại giao lưu này, nguyên soái vừa sửa sang vật tư lại, vừa có chút buồn rầu.

Nếu Việt An đã đáp ứng muốn đi cùng anh, tất nhiên Quý Tu Quân đã bắt đầu cân nhắc các vấn đề liên quan đến việc chăn nuôi Việt An.

Tuy dùng cái từ "chăn nuôi" này để hình dung quan hệ giữa mình và một sinh vật có cùng đẳng cấp trí tuệ có vẻ không quá tốt, nhưng xét thấy hình thể nhỏ nhắn cùng với một số thói quen giống với thú hoang của Việt An, Quý Tu Quân nhất thời vẫn chưa tìm ra từ thích hợp để hình dung.

Vấn đề câu thông giao lưu nhất định phải giải quyết.

Nguyên soái tiện tay đem chuyện này ghi lại lên một bên mặt tường ánh sáng.

Còn phải xác định năng lực cao thấp và chủng loại của nhóc con —— nếu đã nguyện ý cùng anh đi, nếu thể lực của nhóc con đầy đủ thì bản thân sẽ không ngại, Quý Tu Quân nhất định muốn đem Cục Lông Nhỏ bên người, cùng ra chiến trường.

Dù sao năng lực của Cục Lông Nhỏ cũng đặc thù, nếu bị người khác phát hiện không bình thường, khẳng định phiền phức sẽ lũ lượt kéo đến, còn không bằng thuận tiện mang theo bên người.

Ngoài ra còn có sau khi trở lại đế tinh, phải tiến hành đo lường gene cho Tiểu Bạch một chút, đem gene ghi vào cơ sở dữ liệu của tinh võng…

Chuyện cần làm quá nhiều, nguyên soái tiên sinh nhìn mấy điều mục được ghi nhớ, thả tay xuống, quay đầu tiếp tục kiểm tra vật tư.

Thời điểm Việt An trở lại, Quý Tu Quân vừa vặn tra xét tin tức trong chíp tàng hình xong, hộp thư vẫn rỗng tuếch, Nguyên soái Kevin cũng không truyền tin lại.

Quý Tu Quân nghe thấy tiếng động tất tất sách sách ở bên ngoài, đem chíp rút ra, quay đầu nhìn về phía khe cửa.

Trong khe cửa chen vào một cái móng vuốt lông xù màu trắng, đang cố gắng thăm dò vào bên trong, muốn mở cửa ra.

Nguyên soái nhìn cái chân đang vung vẩy lung tung kia, có chút muốn cười.

Việt An ở ngoài cửa, lỗ tai run một cái, phát hiện bên kia cửa có tiếng bước chân.

"Meo!" Việt An thu hồi móng vuốt, hướng về khe cửa kêu một tiếng.

Quý Tu Quân mở cửa ra.

Việt An đi vào, đem túi đồ gia vị đẩy lên, rồi đi về phía cửa, duỗi móng vuốt khều khều ống quần Quý Tu Quân.

"Meo!"

Nguyên soái cúi mắt xuống nhìn Cục Lông Nhỏ.

Cục Lông Nhỏ cũng ngửa đầu nhìn nguyên soái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!