Quý Tu Quân rất cao, dáng người khỏe mạnh, giống như cái cây cứng cáp cao lớn.
Mà hình người của Việt An là thiếu niên, đối với Quý Tu Quân mà nói, đây là một kích thước vừa vặn nhét vào ngực mình.
Lúc này hai cánh tay trắng nõn mềm mịn của Việt An đang gắt gao ôm siết cái eo cường tráng của Quý Tu Quân.
Cái đầu nhỏ màu trắng của thiếu niên cọ qua cọ lại trong ngực anh, giống như đang làm nũng.
Mái tóc trắng mềm mại trên đầu cậu lặng lẽ cọ cọ cái cổ lộ ra bên ngoài của Quý Nguyên soái, có mấy sợi cọ nhẹ lên hầu kết trên cổ anh.
Thiếu niên trong ngực trần như nhộng, dung mạo xinh đẹp, làn da tinh tế mịn màng.
Nói một cách khách quan, hình người của Việt An vô cùng đẹp.
Cơ bắp trên người cậu cân xứng đầy đặn, đường nét rõ ràng, từ đầu đến lưng là một đường cong hoàn mỹ kéo dài đến thắt lưng, phần cuối lưng và cái mông cong vểnh tạo thành một cái eo thon nhỏ ở giữa.
Làn da của cậu trắng nõn gần như trong suốt, trơn mịn và trong như ngọc thạch.
Dùng từ tác phẩm nghệ thuật để hình dung thân thể này cũng không quá chút nào.
—— Điều kiện đầu tiên là cậu không ngồi trong ngực mình và nhích tới nhích lui.
Bởi vì đẳng cấp gene của bản thân vô cùng đặc biệt hiếm có nên cực kỳ kiêng kị chuyện tìm bạn giường để giải quyết, Quý Nguyên soái – Quý Tu Quân cơ bản là phóng thích tinh lực dư thừa trên sân huấn luyện và chiến trường – cảm thấy mình đang tìm chết.
Quý Nguyên soái hít sâu, một tay cởi áo khoác quân trang ra trùm lên Việt An, nhẹ nhàng đẩy thiếu niên đang không ngừng cọ trong ngực anh ra, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trở tay kiềm chế Việt An đang giãy dụa, gắt gao ấn chặt tay cậu xuống.
Sau đó dùng âm thanh lạnh lùng ra lệnh: "Biến về như cũ."
Việt An dừng lại, nghiêng đầu, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Quý Nguyên soái.
Cả khuôn mặt viết đầy chữ oan ức.
Anh dám hung dữ với trẫm!
Hồi trước anh chưa từng hung dữ với trẫm.
Việt An hít mũi một cái, dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Nguyên soái biến về cục lông mềm mại như nhung kia lần nữa.
Quý Tu Quân nhìn cục lông nhỏ trong áo khoác của anh, thả chậm hô hấp, chờ đến khi thân thể dần dần bình tĩnh lại, anh mới vươn tay xốc áo khoác lên, định trả thù hung hăng xoa bóp con mèo đem đến kích thích lớn cho anh một phen.
"Méo!!!"
Việt An nâng hai chân lên, ôm cái tay lớn của Quý Tu Quân, há miệng cắn một cái lên cái tay da dày thịt béo.
Từ trước đến giờ Quý Tu Quân chưa từng lo rằng Việt An sẽ gây thương tổn cho anh.
Giống như bình thường Việt An giả vờ muốn cào anh, cuối cùng chỉ dùng đệm thịt mềm mại được phủ bởi lông nhung vỗ vỗ anh vậy.
Dù lúc này trực tiếp dùng răng, Việt An cũng không dùng sức, chỉ là dùng khuôn mặt hung ác há miệng lộ ra răng nanh nhỏ, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu cắn lên.
Quý Nguyên soái không sợ hãi.
Việt An giận đến mức cái đuôi đập đập lên áo khoác trên đệm vải vang lên bốp bốp.
Trẫm vừa xuống miệng anh có thể sẽ chết đó!
Chắc chắn anh ỷ vào trẫm sủng anh đúng không!
Thị sủng mà kiêu(*)!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!