Chương 35: “Nếu em là người thì tốt rồi.”

Việt An có chấp niệm rất mạnh với bạc hà mèo.

Bạc hà mèo cũng không gây nghiện, sở dĩ Việt An vẫn chấp nhất muốn có, một phần là hít rất sảng khoái, một phần là có cảm giác quen thuộc.

Loài mèo nhìn như lãnh lãnh đạm đạm, nhưng trong thiên tính lại có sự sợ hãi trời sinh đối với hoàn cảnh lạ —— mèo hoang đỡ hơn một chút, mèo nhà giống như Việt An, lúc chưa mở mắt đã bị nhặt về nuôi lại thích quấn quýt với người mà nó quen thuộc và đồng loại.

Ví dụ như Việt An thích dính chủ nhân đầu tiên của cậu, hoặc là những lão tiền bối luôn ngậm điếu thuốc, vừa vuốt lông vừa dạy đạo lý cho cậu.

Hiện tại những người này không có ở đây, Việt An vô cùng nhớ họ, thậm chí danh từ Địa Cầu cũng trở thành ý nghĩa đặc biệt trong lòng cậu.

Ngay cả bạc hà mèo – thứ duy nhất làm cho cậu có cảm giác quen thuộc cũng thế.

Việt An vẫn nhớ rõ chủ nhân đầu tiên của cậu vẫn luôn lải nhải suy nghĩ làm sao để mua một ít bạc hà mèo về cho cậu, nhưng tiền tiêu vặt của cô gái nhỏ không nhiều nên vẫn không thể mua được một bịch.

Vật làm cô tâm tâm niệm niệm, cũng làm cho Việt An tâm tâm niệm niệm theo.

Sau khi Việt An được lão tiền bối nhặt về tộc, cậu vẫn còn nhớ đến bạc hà mèo, lập tức thương lượng với mấy thiếu niên mèo đã mở linh trí khác trong tộc, mua mấy chậu bạc hà mèo về hít, mấy con mèo chín đuôi vội vàng ăn nhịp với nhau, lặng lẽ biến thành hình người meo meo đi ra ngoài, kết quả là cả đám bị một đống lớn bạc hà mèo hun đến mức đồng loạt nằm sấp giữa chợ bán hoa và chim chóc.

Sau khi trở về tộc, bọn họ bị lão tiền bối nhốt lại cấm túc, là con mèo nhỏ tuổi nhất trong đám nên Việt An còn bị lão tiền bối đặt lên đùi hung hăng đánh mông một trận.

Một ký ức cực kỳ sâu sắc.

Bây giờ nhớ lại, cái mông nhỏ của Việt An còn cảm thấy hơi hơi đau.

Việt An là một con mèo rất thông minh, mặc dù cậu vẫn luôn lười biếng không muốn học, nhưng lúc bắt đầu học tập đàng hoàng nghiêm túc thì tiến độ vẫn khá nhanh.

—— Ban đầu khi ở hoang tinh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi kia, Quý Tu Quân không có chuyện gì làm nên dạy cậu phát âm, cậu chẳng những học xong phát âm, còn học được chọt bàn phím gõ tên mình cho Quý Nguyên soái nhìn!

Trong ba ngày chờ mở phiên toà, mỗi ngày mấy vị Quân đoàn trưởng đều ngồi xổm trong xã hội ảo cùng bé mèo con —— trừ Quân đoàn trưởng số bảy hình như mắc bệnh sợ mèo.

Lúc không có quân vụ thì ở trong xã hội ảo cũng không có ảnh hưởng gì, nếu có chuyện xảy ra thật hoặc có người tìm đến thì trực tiếp rời khỏi xã hội ảo là được.

Vì giám sát Việt An học tập tốt hơn, nhóm Quân đoàn trưởng thậm chí còn dời sa bàn(*) vũ trụ tới, mấy người bọn họ chia thành hai hay ba phe, ở trong đó suy nghĩ luyện tập chém giết.

(*) Sa bàn: một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu… Còn có thể hiểu sa bàn là bàn cát ngày xưa dùng để đắp địa hình mô phỏng chỗ xảy ra chiến trận để bày binh bố trận.

Việt An gặm hết bốn cuốn sách, làm xong bài kiểm tra tương ứng trong kho đề, rồi ôm bốn ống bạc hà mèo Quý Tu Quân cho cậu, đắc ý lắc đuôi.

Hôm nay Quý Nguyên soái phải tham dự phiên toà.

Anh mặc quân trang chính quy đặc biệt, lấy từng cái huân chương tượng trưng cho vinh dự ra khỏi tủ kính chống bụi, đeo quân hàm lên áo khoác và hai bên ngực.

Những năm gần đây chiến công của Quý Tu Quân tăng lên không ngừng, nhiều lần đại chiến đều thắng lớn.

Chuyện đầu tiên anh làm sau khi thăng nhiệm lên Nguyên soái chính là nhận lệnh của Hoàng đế, dẫn quân đánh hạ một tinh hệ, trong đó không có một lần thua, không làm nhục danh chiến thần. Đồng thời, số lượng huân chương anh đạt được cũng cực kỳ nhiều.

Việt An ngồi xổm trên giường, trong ngực ôm viên linh thạch để gặm, bên cạnh là bốn ống nghiệm chứa dung dịch màu xanh lục xếp chỉnh tề, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, hắt ánh sáng lên ống nghiệm phát sáng lấp lánh như phỉ thuý xanh làm động lòng người.

Độ lớn của mấy ống nghiệm khá khác nhau, có một ống trong đó là một trong ba ống lấy được từ Bộ Nghiên cứu Khoa học trước đó.

Trong ngực Cục Lông Nhỏ màu trắng ôm một khối đá phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, cậu gặm từng chút, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn người đứng trước tủ quần áo không rời.

Cảm xúc hôm nay của Quý Tu Quân có chút kỳ quái.

Việt An cảm nhận được rất rõ ràng.

Nếu như nói Quý Tu Quân ngày thường mang đến cho cậu một cảm giác giống như con sông lớn chảy chầm chậm trên bình nguyên, thì Quý Tu Quân hiện lại giống như thác nước ầm ầm chảy thẳng xuống đập vào từng tảng đá lớn bên dưới, những cơn sóng nặng nề nện xuống mạnh mẽ, phảng phất như muốn liều lĩnh đập xuyên đá lớn, không có chút kiêng kỵ nào.

Nói đơn giản hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!