Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 4 vừa được bóp đệm thịt nhỏ nên cực kỳ phối hợp kéo cái bảng đang lơ lửng ở bên cạnh tới.
Quý Tu Quân nhìn lướt qua bảng, ban đầu chỉ định liếc mắt nhìn một cái lại dừng một chút, rồi nhìn trở về.
Bởi vì anh phát hiện những chữ trên bảng kia ghép lại loạn thất bát tao, lỗi chính tả có một đống lớn, liếc mắt nhìn qua tiêu đề cũng cực kỳ thú vị.
"Ai làm…" Nguyên soái tiên sinh vừa cất lời ngẩng đầu lên, lại cúi đầu xuống nhìn Cục Lông Nhỏ đang ngồi xổm ở trước mặt anh một chút.
Cục Lông nhỏ cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo xanh thẳm xinh đẹp kia trừng anh.
Nguyên soái: "…"
Được rồi, tôi biết cái bảng này từ tay người nào viết ra rồi.
Cũng làm khó Việt An dùng cái chân nhỏ gõ nhiều chữ như vậy.
Dù sao trảo trảo vừa nhỏ lại vừa ngắn, bản thân Việt An lại không có cái thứ gọi là kiên nhẫn, chọt mấy cái nút gõ mấy từ đơn có thể liên tưởng thì còn được, chứ một chuỗi dài hay một câu đơn giản lại có thể bức chết cậu.
Có thể miễn cưỡng viết ra một cái bảng như thế là đã cực kỳ đáng giá khen ngợi.
Phải biết rằng bình thường, xem như đưa bảng tới trước mặt Việt An để cậu gõ vài chữ, đều sẽ bị một vuốt đẩy ra, tiếp tục tuỳ hứng meo meo meo.
Nguyên soái tiên sinh vừa đọc bảng vừa không thể nhìn được sửa mấy lỗi chính tả cùng với mấy chỗ sai ngữ pháp, đối với ba vị Quân đoàn trưởng dưới tay mình thế mà có thể chịu được loại văn bản này cảm thấy cực kỳ khó có thể lý giải được.
"Quy tắc chơi mạt chược?" Nguyên soái tiên sinh vừa sửa vừa nói.
Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 4 gật gật đầu: "Đúng vậy, đại khái là một trò chơi giải trí nhỏ của Địa Cầu cổ, rất thú vị, có thể rèn luyện khả năng tính nhẩm và tốc ký, còn có quan sát và phản trinh sát kiểm soát biểu tình, quy tắc… là do Việt An cực cực khổ khổ gõ đến tận trưa."
Việt An kiêu ngạo ưỡn cái ngực nhỏ lên, cái đuôi lắc lắc lúc ẩn lúc hiện, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyên soái tiên sinh.
Nguyên soái tiên sinh nhìn thoáng qua mèo nhà anh, đối diện với đôi mắt mèo tràn đầy mong đợi kia, anh đành nuốt mấy lời ghét bỏ và đào bới sai sót đã lên đến miệng kia trở vào, đưa tay sờ sờ đầu Việt An.
"Không tệ." Nguyên soái tiên sinh nói, "Trong nhà còn mấy quyển sách vỡ lòng."
Việt An: "…"
Trẫm chỉ muốn được khen ngợi.
Trẫm không muốn học hành.
Học hành làm mèo hao gầy.
Nguyên soái tiên sinh nhìn nhìn cậu.
Phản đối vô hiệu.
Việt An xoay người sang chỗ khác, lấy cái mông đối mặt với Quý Tu Quân.
Nguyên soái tiên sinh nhìn cái chóp đuôi lúc ẩn lúc hiện của Việt An ở trước mặt anh, từ tần suất lắc lư cùng với lực lắc là đã đoán được lúc này Việt An cũng không hề không vui.
Ung dung nhàn nhã đung đưa, chóp đuôi nhếch lên một đường cong nho nhỏ, rõ ràng là tâm tình không tệ, xem ra bộ dáng tức giận là đang giả vờ.
Quý Tu Quân quay đầu, tiếp tục nhìn cái bảng kia.
Cơ bản là một cái quy tắc của trò chơi, lỗi chính tả một đống lớn, thuyết minh và logic cực kỳ kém, là một tác phẩm đồ sộ cực kỳ có phong cách của mèo —— nghĩ tới cái nào là viết cái đó, tự do phát huy.
Không hiểu được là do trí thông minh của mấy người quá thấp.
IQ của nhóm Quân đoàn trưởng không thấp, sau khi bọn họ bị Việt An nắm giữ quy tắc nghiền ép hai tiếng đồng hồ, phối hợp với bản quy tắc có một đống lỗi chính tả, rốt cục bọn họ cũng hiểu rõ đó là loại trò chơi gì, đồng thời trong thời gian kế tiếp tiến hành một màn giết ngược lại đầy hung tàn kéo dài bốn tiếng đồng hồ với Việt An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!