Chương 31: Nhóc bại hoại

Quý Tu Quân cũng không làm ra hành động phá hoại phòng thí nghiệm.

Tất cả mọi thứ ở nơi này, đều phải xin cung cấp chứng nhận.

Dù tâm tình hiện tại của anh cực kỳ không xong nhưng anh cũng không đến nỗi mất lý trí đập phá nơi này.

Việt An từ trong ngực Nguyên soái tiên sinh chui ra ngoài, cậu bò lên trên vai của anh, cái đầu nhọ cọ cọ khuôn mặt của anh, tiếng kêu miao miao mềm mềm nhẹ nhẹ.

Quý Tu Quân quay đầu lại một chút, nhẹ nhàng cọ cọ lại Cục Lông Nhỏ trên vai, xoay người đi đến cuối tầng.

Người của Bộ Nghiên cứu Khoa học nhanh chóng phát hiện, chuyện làm bọn họ rung động không chỉ dừng lại ở đó.

Trong màn hình lớn, Nguyên soái ném hai người trung niên kia tới chỗ an toàn, thả máy chấp hành pháp luật sang bên kia giám thị, sau đó cất bước đi vào sâu bên trong.

Có vẻ như anh khá quen thuộc với cấu trúc của phòng thí nghiệm lầu số 1 có mức độ bảo mật cao nhất ở Bộ Nghiên cứu Khoa học.

Nhân viên nghiên cứu khoa học theo dõi màn hình lớn ở trên đại sảnh trơ mắt nhìn Nguyên soái Đế quốc ngựa quen đường cũ đi đến một đoạn đường lớn, sau khi nhìn vị trí xung quanh một chút, anh bước về phía bên phải ba bước, sau đó lại giơ chân lên một lần nữa, hung hăng đá lên mặt tường.

Mặt tường không sứt mẻ ban đầu ngay lập tức xuất hiện ba cái khe, cùng răng rắc mở ra, tạo thành một cánh cửa vừa đủ cho hai người đi qua.

Quý Tu Quân đá văng cánh cửa được che giấu cực tốt kia, sải chân đi vào.

Bên kia là một con đường dài dằng dặc trắng toát, cũng không rộng lắm, vách tường được sơn trắng không dính một chút bụi, chỉ cần một chút ánh sáng chiếu vào thì con đường này sẽ chói mắt vô cùng.

Nguyên soái tiên sinh đi về phía trước chưa được vài bước thì đã chịu không được mà dừng chân.

Anh có ấn tượng quá sâu sắc đối với nơi này.

Anh biết rằng cuối con đường này, chỉ cần quẹo một cái thì ngay lập tức sẽ nhìn thấy một loạt phòng giam chỉnh chỉnh tề tề.

Bên trong giam giữ mười hai sinh vật thuộc chủng tộc có trí tuệ và có thiên phú đặc thù, lúc anh chạy trốn ở vài thập niên trước thì cũng thả những sinh vật kia ra, bọn họ không ai tin ai, nên cuối cùng vừa ra khỏi trụ sở là đã mỗi người đi một ngả.

Nhưng Quý Tu Quân biết, hiện tại trong những phòng giam khẳng định vẫn còn nhốt người —— hoặc là chủng tộc có trí tuệ khác.

Kỹ thuật nhân bản là kỹ thuật được giữ bí mật và ban lệnh cấm đối với bên ngoài, nhưng trong phòng thí nghiệm này thì lại không phải.

Quý Tu Quân không phải chưa từng nghĩ tới việc sau khi nắm được quyền lực tay thì sẽ trực tiếp đến nơi này, nhưng bên trên vẫn một mực che chở, chính anh cũng cầm bảy Quân đoàn trong tay, nhà lớn nghiệp lớn, nắm giữ quyền lực nhưng sau đó vẫn bó tay bó chân không tìm được lý do.

Rất nhiều chuyện đều cần có một chuyên gia nổi danh ra trận.

Quý Tu Quân đợi nhiều năm như vậy mới chờ được một lý do thuận lý thành chương như vậy, nếu anh không nắm chắc cơ hội trực tiếp đuổi tận diệt tuyệt chúng, thì đơn giản là làm nhục danh hiệu Chiến thần của anh.

Muốn đánh một trận chiến thì cái gì quan trọng nhất?

Chính là chiến cơ.

Muốn đánh rắn thì đánh thất thốn(*), đuổi kịp bước chân là dừng lại đánh.

(*) Khi bắt rắn hoặc muốn đánh rắn thì canh ngay chỗ thất thốn, tức là bảy tấc tính từ đầu nó dọc theo thân, chỗ đó chính là tim của rắn và cũng là điểm yếu của nó. Ý ở đây là muốn đánh vào một chỗ thì phải đánh vào đầu não tổng bộ, là nơi quan trọng nhất điều hành "sự sống" của vật đó.

Đánh cho đến chết!

Quý Tu Quân hít sâu, hơi khép hai mắt lại, lúc mở mắt ra một lần nữa, lại nhìn thấy con đường trắng toát đã biến thành màu sắc rực rỡ, bãi cỏ xanh biếc dưới chân còn hơi mềm mại, hương hoa nhàn nhạt như thấm vào ruột gan.

Toàn bộ hành lang biến thành một con đường được hoa vây quanh, giống như lạc vào thế giới truyện cổ tích nào đó.

Vừa nhìn là biết tác phẩm từ tay ai.

Nguyên soái tiên sinh nhẹ nhàng chọt chọt Việt An đang ưỡn cái ngực nhỏ và ngồi xổm trên vai anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!