Nguyên soái vẫn rất kiên định.
Việt An càng gào thì âm điệu càng cao, cực kỳ thê thảm cực kỳ đau lòng, gào đến mức trực tiếp gào tới Nguyên soái Kevin đang tập thể dục buổi sáng đi ngang qua.
Còn dẫn theo vài binh lính.
Nguyên soái Kevin tóc vàng mắt xanh, đường nét rất sâu, tướng mạo cường tráng đẹp trai giống như Quý Tu Quân, tuy đã là trung niên nhưng vóc người vẫn làm người hâm mộ, lúc này ông mặc một cái áo may ô, áo lót ướt mồ hôi đầm đìa, hormone nam tính phả vào mặt cơ hồ nhấn chìm người ta.
Đáng tiếc là nơi này không có người bị hormone mê hoặc, cả mèo cũng không.
Trong mắt người ngoài, Nguyên soái Kevin và Nguyên soái Quý Tu Quân đều là thống lĩnh tối cao trong quân đội, quan hệ khá là cứng nhắc, mấy người binh lính đi theo sau lưng Nguyên soái Kevin nhìn Quý Tu Quân ít nhiều có chút… lúng túng, cuối cùng bọn họ di chuyển ánh mắt, rơi lên người con mèo nhỏ đang gắt gao ôm cánh tay Quý Tu Quân.
Nguyên soái Kevin cũng cảm thấy rất tò mò, nhưng ông khắc chế bản thân rất tốt, nên sau khi nhìn lướt qua thì lạnh nhạt nói một câu chào buổi sáng.
Lúc có người khác bên cạnh, hai vị Nguyên soái đều ra vẻ không quá thân thiện với nhau.
Quý Tu Quân gật gật đầu, mặt lạnh lùng giống y như đúc Nguyên soái Kevin.
Việt An vẫn còn dán chặt cánh tay Quý Tu Quân, cảm giác mình bị người ta nhìn chằm chằm, nên ngẩng đầu nhìn mấy vị binh lính kia và… Nguyên soái Kevin một chút, hai tai dựng thẳng, có một bên tai áp lên cánh tay Quý Tu Quân hơi run lên, sau đó không hề hứng thú xoay đầu về, tiếp tục kêu meo meo với Quý Tu Quân.
Thanh âm kia rất tội nghiệp, quả thật khiến người nghe cảm thấy thương xót đến rơi nước mắt.
Đã lâu Nguyên soái Kevin không đến thăm học trò và nói chuyện phiếm, đặc biệt là muốn nói chuyện về con mèo này.
Nhưng không khéo là hôm nay ông dẫn theo binh lính đi tập thể dục buổi sáng, lo lắng đến quan hệ giữa ông và Quý Tu Quân trong mắt bọn họ, nên không thể làm gì khác, đành phải tiếc nuối lựa chọn bỏ qua.
Ông thu tầm mắt lại, mang theo binh lính rời đi.
Nguyên soái Kevin vừa mới quay đi, Quý Tu Quân lập tức vươn tay xách gáy Việt An lên ——anh xem tư liệu thấy nói rằng xách nơi này sẽ không đau, bởi vì mèo mẹ ngậm nơi này của mèo con để xách đi chỗ khác.
Nguyên soái có ý tốt muốn khuyên nhủ, tuy từ đầu tới cuối mặt anh vẫn vô cùng lạnh nhạt, cũng không thể nhìn ra ý này của anh từ vẻ mặt.
Nhưng Nguyên soái tiên sinh thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng, môi anh hơi giật giật: "Việt…"
Việt An ôm chặt cánh tay Quý Tu Quân, cái gì cũng không nghe, vô cùng lãnh khốc, vô cùng cố tình gây sự, mở miệng ra lại bắt đầu gào: "Miáo Miào! Miao!!!!"
Quý Tu Quân vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy thầy giáo nhà mình vòng trở về, mang theo mấy binh lính sau lưng ông, đồng loạt dùng ánh mắt khiển trách để nhìn anh.
"Quý Nguyên soái…" Mặt Nguyên soái Kevin đầy nghiêm túc, "Sinh vật Địa Cầu cổ cực kỳ quý giá, xin đừng ngược đãi cậu ấy."
Quý Tu Quân: …
Tôi không có lỗi, tôi không có.
Lỗ tai Việt An run lẩy bẩy, quay đầu nhìn Nguyên soái Kevin, uỷ khuất "Miao" một tiếng.
Quý Tu Quân: …
Diễn thật hay.
Nguyên soái Kevin nhìn Cục Lông Nhỏ màu trắng đang dùng chân ôm thật chặt tay Quý Tu Quân, nghiêm trang hỏi: "Tôi nhớ tên của cậu là Việt An, đúng chứ? Có muốn cân nhắc thay chủ hay không? Tôi…"
Quý Tu Quân còn chưa kịp phản ứng, Việt An đã nhanh chóng quay đầu, đưa gáy về phía Nguyên soái Kevin, bốn chân nhỏ càng ôm chặt tay Quý Tu Quân, một bộ dáng kiên quyết "Dù có mưa gió lớn cỡ nào trẫm cũng không buông tay."
Quý Tu Quân liếc mắt ông thầy chỉ sợ thiên hạ không loạn nhà mình, rồi lại liếc qua Cục Lông Nhỏ đang nằm nhoài trên cánh tay, rốt cục vẫn lựa chọn thoả hiệp.
"Được rồi, dẫn em đi."
Vừa dứt lời, Việt An đã cao hứng "Méo" một tiếng, phảng phất như con mèo vừa gào đến vang vọng trời xanh lúc nãy không phải là cậu, buông chân ra rồi bò theo cánh tay Quý Tu Quân, một đường nhảy lên vai của anh, đầu nhỏ còn dùng sức cọ cọ gò má người ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!