Chương 16: Thiếu hiệp, trẫm làm nóng đầu miễn phí cho anh nhé!

Quý Tu Quân nhìn bốn Quân đoàn trưởng nhà anh, không có chút kinh ngạc nào khi bị bọn họ vây xem.

Anh chỉ là quan sát bốn người lần lượt từng người một lần, cuối cùng nhìn về phía thanh niên vừa nói chuyện.

"Tôi nhớ rằng các người đang nghỉ phép." Nguyên soái nói.

Hai con mắt dài của Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 7 loé hàn quang, không có một chút bộ dáng mặt lạnh băng như người chết khi ở trước mặt thuộc hạ.

Toàn thân hắn lộ ra một cỗ tâm tình sung sướng mà dùng mắt thường cũng có thể thấy.

"Vâng trưởng quan!" Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 1 che kín miệng vị đồng nghiệp trẻ tuổi, trên mặt là nụ cười ôn hoà, "Chỉ là chúng tôi muốn mở mang chút kiến thức, người có năng lực đánh bại ngài là nhân vật như thế nào thôi."

Quý Tu Quân không có giận hắn nói câu như thế, mấy tên này là thuộc hạ cùng anh một đường mò lăn đánh bò leo lên, bị anh khi dễ nhiều năm như vậy, trạng thái như thế này là quá bình thường.

Ngược lại sau khi cười trên sự đau khổ của người khác kết thúc, cuối cùng vẫn không tránh thoát được phải làm bé ngoan bị bắt nạt.

Trương thỉ hữu độ(*) mới có thể dài lâu.

(*) Trương thỉ hữu độ: nghỉ ngơi (thư giãn) có mức độ.

Nguyên soái nghĩ nghĩ, thẳng thắn đáp: "Ở trong phòng huấn luyện giả lập."

Vừa dứt lời, Quý Tu Quân hướng bọn họ khẽ gật đầu, quay người rời khỏi nơi này.

Mấy tên Quân đoàn trưởng hai mặt nhìn nhau, thậm chí vô cùng không dám tin tưởng: "Cứ như vậy mà buông tha cho chúng ta rồi?"

"Thua một lần đả kích Nguyên soái lớn như vậy hở…"

"Không, anh đây cảm thấy nhất định có hậu chiêu." Mặt Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 7 bình tĩnh.

"Hậu chiêu thì hậu thủ thôi, ngược lại cái này tám chín phần mười là hướng về phía chú đấy." Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 3 xoay xoay lưng, quay đầu rời đi.

"Éc éc, này!"

Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 6 giơ chân đạp đồng đội trẻ tuổi, giục hắn: "Đến phòng huấn luyện, đi một chút đi."

Quý Tu Quân nghe động tĩnh sau lưng, tiêu sái đi trên con đường yên tĩnh không bóng người, hơi nheo mắt lại.

Nực cười.

Chà đạp mấy người còn cần tôi ra tay hả?

Thật sự xem Việt An như đồ trang sức hở?

Tâm tình Nguyên soái không tồi, khí thế lạnh giá quanh thân càng tăng thêm mấy phần.

Anh vừa đi vừa lấy ghi nhớ ra, mở trang giấy ghi chép thói quen của Việt An lúc đánh nhau.

Cái tật xấu dùng thương tổn đổi thương tổn này nhất định phải thay đổi!

Bắt đầu đánh nhau lại không nhìn địa hình khu vực, hoàn toàn không có ý thức mượn ưu thế địa hình, cái này cũng nhất định phải thay đổi!

Ra tay và tránh né toàn dùng bản năng này, càng phải thay đổi!

Sau đó anh có thể áng chừng chuẩn bị cho Việt An ra chiến trường, đến cái loại địa phương đó, tất cả đều là tai nạn đòi mạng.

Xem như Việt An không muốn lên chiến trường lăn lộn đi, thì lưu lại Đế tinh cũng phải đề phòng tầng tầng lớp lớp đâm sau lưng của người khác.

Dù sao giá trị nghiên cứu của sinh vật Địa Cầu cổ, có thể còn cao hơn so với thể gene cấp SS của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!