Quý Tu Quân cũng không để chuyện này trong lòng —— mặc dù vẫn cảm thấy có chút lúng túng.
Nhưng Việt An cũng sẽ không biến thành người.
… Không, trên thực tế trẫm sẽ.
Việt An rụt cổ một cái, hơi chột dạ.
Nguyên soái kéo lên đầu trang web một lần nữa, "Muốn đồng ý không?"
"Meo!" Hai chân Việt An ôm tay nguyên toái, trực tiếp chạm vào nút xác nhận.
Nguyên soái dừng một chút, trở tay nắm chặt chân nhỏ của bé mèo, xoa nhẹ hai cái.
Nhanh như vậy đã nhận thức được hai chữ xác nhận rồi.
Quý Tu Quân có loại cảm khái Ngô gia có mèo đã trưởng thành.
Thậm chí anh hoàn toàn quên mất sự thật là Việt An đã gặm xong khoảng mười trang từ đơn.
Nguyên soái liếc mắt nhìn máy thu hình yên tĩnh đã đóng ở trên bàn, để Việt An qua một bên, đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu lấy quang não xuống, trước lúc rời đi, thuận tiện cầm sách âm thanh che lên trên người Việt An đang thuận thế nằm vật xuống ghế salon: "Tiếp tục học tập."
Việt An đã làm xong tư thế chờ xoa: …???
Loại người như anh!!!
Tại sao đến cùng lại nuôi mèo được chứ!?
Việt An ở dưới sách chui ra, không cao hứng đạp sách qua một bên, một hơi gặm sạch sành sanh đồ ăn vặt còn dư lại, sau đó lười biếng nằm vật ra, lăn vài vòng trên ghế salon, cuốn lấy đệm ghế sô pha mỏng manh mềm mại, ùng ục ùng ục một đường lăn tới mặt đất.
Lúc Quý Tu Quân cầm quang não xuống dưới, đập vào mắt là một cuộn (sushi) mèo.
Đầu nhỏ của Việt An duỗi ra từ cuộn mèo, theo dõi anh, sau đó lăn hai vòng.
Nguyên soái: "…"
Cái này sợ là ngốc thật.
Việt An lại không cảm thấy ngốc một điểm nào, thậm chí còn có cảm giác cực kỳ đắc ý.
Cậu không muốn học hành.
Học tập làm mèo hao gầy.
Con mèo cuộn tròn thành con sâu tính "Miao" một tiếng chào hỏi Nguyên soái, sau đó ùng ục ùng ục lăn đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nheo mắt lại dưới ánh mặt trời, hơi co rút vào trong cuộn tròn mềm mại ấm áp, thoải mái đến mức lỗ tai cũng cụp xuống.
(*) Raw ghi là , theo mình search ra thì cái cụm 3 chữ đầu là Mễ Tây Cơ (Mexico), nhưng thêm chữ sau nó lại thành mấy boss mèo nằm cuộn một cục trong chăn thảm khăn như thế này này. Nên thôi mình để mèo cuộc tròn luôn:)).
Mèo là một sinh vật có thể ngủ mười sáu tiếng đồng hồ trong một ngày, trong mười sáu tiếng đó thì chỉ có bốn tiếng là chân chính tiến vào giấc ngủ sâu, còn những lúc khác đều là chợp mắt ngủ gật.
Việt An cảm thấy thân là một con mèo cậu cần phải duy trì tập tính và tôn nghiêm của mình, làm một meo meo nhỏ đáng yêu, nằm lười biếng ngáy ngủ dưới ánh mặt trời.
Nguyên soái nhìn loạt đông tác liên tiếp của Việt An, đang lăn lộn với đệm mềm sau đó cấp tốc tiến vào trạng thái ngủ say, anh trầm mặc nửa ngày, vẫn không có xách mèo trở về bắt cậu mỗi ngày học hành cho giỏi để tiến lên.
Việt An thích ngủ gật ở chỗ an nhàn ấm áp, anh biết cực kỳ rõ thói quen này.
Nguyên soái trầm mặc chỉnh chuông cửa thành hình thức im lặng sáng đèn, mới vừa chỉnh tốt, chuông cửa đã sáng lên.
Anh mở cửa, cự tuyệt hỗ trợ của người máy, rón rén dời cái bao ở ngoài cửa vào phòng khách rồi bỏ hộp, âm thanh đều nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!