Chương 1: Trẫm mụ nội nó xxx anh!!!

Trên một thảo nguyên rộng lớn vắng vẻ, có một cục lông nho nhỏ màu trắng yên tĩnh nằm dưới bóng mát.

Đó là một con mèo nhỏ.

Toàn thân trắng như tuyết, bộ lông bóng mượt đến mức phản quang, chóp mũi đẹp đẽ màu hồng nhạt, đôi mắt màu xanh như biển sâu và trong suốt như ngọc thạch.

Con mèo này tên là Việt An.

Là do chủ nhân đầu tiên của cậu đặt cho.

Mèo trắng nằm an nhàn dưới bóng râm, nhàn nhã vẫy vẫy đuôi, sau đó ngồi dậy, cái đuôi tinh tế phía sau nhẹ nhàng run lên, đột nhiên trong không khí có vài cái đuôi trắng như tuyết xuất hiện nối liền với sau lưng đung đưa.

Mặt mèo hiện rõ vẻ vội vã cuống cuồng, quay đầu cẩn thận từng li từng tí một đếm đuôi của chính mình.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám.

Tám cái!

Đếm đuôi xong mèo trắng liền hài lòng, cậu nhìn kỹ một chút liền phát hiện sau lưng toát ra một cái bóng nho nhỏ mờ mờ của cái đuôi thứ chín, thế là cậu cực kỳ cẩn thận liếm một chút.

Sau đó cậu giống như liếm được mà lộ ra biểu tình vô cùng thoả mãn, thậm chí còn thư thích grừ grừ mấy tiếng.

Việt An nhẹ nhàng quơ quơ tám cái đuôi có thật sau lưng, sau đó xoè đuôi ra rồi gộp giống như là thu quạt xếp, một lần nữa biến trở về một cái.

Theo truyền thuyết của tộc mèo yêu, mỗi lần tu luyện được hai mươi năm, liền có thể mọc thêm một cái đuôi, đợi đến lúc mọc được chín cái đuôi, coi như công đức viên mãn, tu thành chính quả, có thể thành tiên.

Nhưng ở thời điểm cái đuôi thứ chín sắp thành hình, mèo yêu sẽ phải chứng minh với ông trời, đi thỏa mãn nguyện vọng của một người, bất kỳ nguyện vọng nào cũng có thể.

Nhưng mà khi thỏa mãn nguyện vọng của con người thì sẽ bị rụng mất một cái đuôi, trở thành bát vĩ miêu như cũ, cũng không thể thành tiên được.

Việt An chỉ là một con mèo đạo hạnh chưa sâu, cậu chưa từng bị rụng đuôi, cũng không muốn bị rụng.

Mèo nhỏ trẻ trâu liền không muốn nhận mệnh, cậu thừa dịp người trông coi trong tộc không chú ý, trộm dùng trận pháp do cửu vĩ miêu duy nhất thành công thăng tiên để lại, truyền tống đến địa phương không có loài người tồn tại.

Việt An tính toán ngày một chút, có vẻ như cái đuôi thứ chín của cậu sắp thành hình rồi.

Mà nơi này, không có loài người!

Việt An cực kỳ cao hứng, cậu ngáp một cái, chậm rãi xoay người, đắc ý vẫy đuôi, chốc chốc lại liếm bộ lông mềm mại đẹp đẽ của mình.

Đây là một thiên đường chỉ có mỗi động vật mà thôi.

Đã gần đến cuối mùa khô, thảo nguyên sau một trận bị thiêu đốt bởi cái nóng sắp được nghênh đón những cơn mưa ngọt ngào.

Việt An ngửi được hơi nước nhỏ bé li ti trong không khí, mang đến một chút hơi lạnh cho thảo nguyên khô cằn, nóng nực.

Meo meo toàn thân trắng như tuyết duỗi người đứng dậy, run run lông, rồi nhảy lên tảng nham thạch mà cậu thường dùng để mài móng vuốt.

Thân thể be bé dựng thẳng, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra, Việt An nhớ đến hình dáng của sư tử hung mãnh oai phong mà cậu thấy trên tivi, liền đắc ý học bộ dáng của chúa tể thảo nguyên, rống lớn một tiếng.

"—— Méo!!!"

Tiếng kêu phát ra mềm mại nhẹ nhàng như gãi ngứa, không thể hù được ai, ngay cả lũ chim tước ở gần đó cũng chỉ ngẩng đầu lên cao cảnh giác kẻ địch, không hề bị doạ chạy.

Việt An: "…"

Trẫm đây tức giận nha.

Các ngươi chờ trẫm thành tiên!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!