Sáng sớm hôm sau, nhân viên của công ty chuyển nhà đã có mặt tại biệt thự, bắt đầu đo đạc và đóng gói, động tác chuyên nghiệp và nhanh nhẹn.
Thấy họ đóng gói còn cẩn thận hơn cả mình, Giang Bảo Thuần liền giao toàn bộ cho họ xử lý.
Ăn sáng xong, cô dạo một vòng quanh khu vườn trong khu biệt thự.
Lịch trình của Bạc Tuấn còn bận hơn cả sinh viên kín lịch. Việc anh quay về tối qua có vẻ chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, chưa đến tám giờ sáng đã rời khỏi nhà.
Lý do khiến Giang Bảo Thuần chia tay với anh, một phần cũng là vì điều này.
Bạc Tuấn quá bận, tiệc tùng xã giao quá nhiều, có lúc để kịp dự họp, một ngày phải đi đi về về giữa hai thành phố.
Giang Bảo Thuần nghi ngờ, trước đây anh chưa từng có bạn gái, có lẽ cũng vì quá bận.
Khó trách tầng lớp của họ đa phần đều là hôn nhân thương mại, vợ chồng có tình cảm thật sự, ngược lại mới là thiểu số.
Nhưng mà, Bạc Tuấn chắc hẳn rất dễ tìm được đối tượng kết hôn.
Anh có ngoại hình ưa nhìn, vóc dáng được duy trì cực tốt, dù sắp bốn mươi nhưng eo bụng không có chút mỡ thừa nào.
Không hiểu vì sao, Giang Bảo Thuần đột nhiên lại nghĩ đến vóc dáng của Bạc Hàn Nghiêu cũng rất đẹp, vai rộng chân dài, cơ bắp ở tay và eo bụng còn rắn chắc, mạnh mẽ hơn cả Bạc Tuấn.
Đặc biệt là đôi tay ấy.
Giang Bảo Thuần không hẳn là người có sở thích đặc biệt với tay, nhưng bàn tay của Bạc Hàn Nghiêu thực sự rất đẹp. Đốt ngón tay rõ ràng, làn da trắng lạnh, mạch máu xanh hơi nổi lên, rõ ràng đến mức không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được sự rung động bên trong.
… Ngừng lại!
Tất cả là tại Bạc Hàn Nghiêu cứ hay nhìn chằm chằm cô, khiến cô cũng trở nên kỳ lạ theo, giống như mấy nhân vật nam chính trong tiểu thuyết dành cho nam, tự cho rằng Bạc Hàn Nghiêu cũng là kiểu "phong độ vẫn còn nguyên".
Giang Bảo Thuần ra sức lắc đầu, tiếp tục dạo bước.
Phong cảnh quanh biệt thự rất đẹp, trước đây khi còn sống ở đây, cô thích nhất là vừa đi dạo vừa thả lỏng đầu óc để tích lũy cảm hứng.
Lúc này, một giọng nói vang lên phía sau cô: "Chị Giang?"
Giang Bảo Thuần khựng lại, quay đầu nhìn, một chàng trai trẻ đang đứng sau cô, cười nói: "Là tôi, Tạ Dư Diễm."
Chàng trai trẻ có nét mặt thanh tú, khí chất trong trẻo, dáng người cao ráo, gương mặt rất dễ nhận diện.
Giang Bảo Thuần lập tức nhớ ra cậu là ai, một người mẫu từng hợp tác trước đây, lúc chụp ảnh khá ăn ý.
Nghe nói nhà cậu ta có chút điều kiện, làm người mẫu chỉ là sở thích, nên công ty quản lý cũng không kiểm soát chuyện liên hệ riêng tư của cậu, Giang Bảo Thuần đã từng trao đổi thông tin riêng với cậu ta.
Dù sao thì hiện trường chụp hình thường có tình huống phát sinh, chuyện thay người mẫu trước giờ khai máy một tiếng cũng không hiếm. Giang Bảo Thuần không bài xích việc quen biết thêm vài người.
Cô ngẩn người trong chốc lát rồi lập tức vào trạng thái xã giao: "Trùng hợp quá, cậu sống gần đây à?"
Tạ Dư Diễm cười tươi như một sinh viên chưa trải đời: "Đúng vậy, không ngờ lại ở cùng khu với chị."
"Cái chỗ này đắt đỏ thế này, tôi làm gì có khả năng ở nổi." Giang Bảo Thuần cười cười, "Tôi chỉ đến thăm bạn thôi."
Tạ Dư Diễm rất tinh ý, không hỏi cô đến gặp ai, mà chuyển chủ đề, nói với cô vài chuyện thú vị trong giới.
Cậu nói không quá sâu, đều là những chuyện nghe qua thấy hay ho nhưng không động chạm đến lợi ích cốt lõi, vừa đủ để thỏa mãn sự tò mò mà không khiến không khí trở nên gượng gạo, khó tiếp lời.
Giang Bảo Thuần hứng thú nghe, thỉnh thoảng phụ họa đôi câu, trò chuyện khá vui vẻ.
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến gần khu biệt thự nhà họ Bạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!