Bạc Hàn Nghiêu cảm thấy Giang Bảo Thuần dường như đang quyến rũ cậu.
Thủ đoạn của cô rất vụng về, chẳng khác gì mấy chiêu trò rẻ tiền trong phim truyền hình, tự lao vào lòng người ta, cố tình ở lại qua đêm, tạo không gian chỉ có hai người bên nhau.
Cậu lạnh lùng quan sát, không vội vạch trần.
Điều duy nhất khiến cậu thấy hối hận là, ở bậc cửa khi nãy, thấy cô suýt trượt ngã, cậu theo bản năng đưa tay kéo cô một cái. Vậy mà cô lại được đà, bám lấy vai cậu, ngẩng đầu lên, hơi thở hai người chạm nhau.
Không biết là vô tình hay cố ý, hôm nay cô không trang điểm, mất đi lớp son phấn nhân tạo, trông cô lại càng thanh tú, sạch sẽ một cách khác thường. Đặc biệt là đôi hàng mi và lông mày, dày rậm rõ nét, trông sống động, khỏe khoắn, đầy sức sống.
Khách quan mà nói, dáng vẻ thế này, quả thật rất dễ hấp dẫn kiểu đàn ông như Bạc Tuấn.
Bạc Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm Giang Bảo Thuần, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Bạc Tuấn cũng từng nhìn cô gần như thế, thậm chí từng hôn cô, cổ họng cậu bất chợt nghẹn lại, dâng lên một cảm giác khác lạ khó tả.
Cậu không hiểu vì sao Giang Bảo Thuần có thể vừa mới chia tay với cha anh, đã vội nhào vào lòng cậu một cách đúng tính hợp lý như vậy. Cả quá trình ấy, tự nhiên đến mức đáng sợ, hoàn toàn không thấy một chút áy náy hay lúng túng nào.
Tới tối, lý do cô lấy để ở lại lại càng gượng gạo hết chỗ nói.
Nói xong, cô còn chẳng dám nhìn cậu, chỉ cắm đầu ăn cơm. Vài sợi tóc rủ xuống, che đi đôi má phồng lên vì ăn uống, vô tình lộ ra chút vẻ đáng thương.
Bạc Hàn Nghiêu không rõ trong đó có bao nhiêu phần là diễn kịch, nhưng đúng là cậu đã dời mắt đi, không tiếp tục nhìn cô chằm chằm như lúc đầu.
Cơm nước xong, Giang Bảo Thuần lên lầu nghỉ ngơi. Cô đi rất vội, như thể đang tránh né điều gì đó, thậm chí va cả đầu gối vào chân bàn mà chẳng nhận ra.
Bạc Hàn Nghiêu khựng lại, cụp mắt xuống.
Có lẽ cậu đã làm quá lên rồi. Thực ra thì cô đâu có làm gì cả, chỉ là… thích con trai của người yêu cũ. Bạc Tuấn tuy giữ gìn tốt, nhưng dù sao cũng lớn hơn cô hơn chục tuổi. Cô bị đàn ông trẻ tuổi hơn thu hút cũng là chuyện dễ hiểu.
Nếu nhất định phải nói cô sai ở đâu, thì đó là việc cô không nên trà trộn vào hội trường chính của buổi hội thảo. Nhưng cô đi với tư cách tình nguyện viên, cũng không phải đại biểu chính thức.
Cho dù có ở cùng một phòng với cậu, chuyện quá đáng nhất cô làm, cũng chỉ là cố tình lao vào lòng cậu mà thôi.
Cậu không cần phải đối xử quá cay nghiệt với cô, chỉ cần phớt lờ và từ chối là được. Thời gian trôi qua, cô sẽ tự biết khó mà lui.
Bạc Hàn Nghiêu sống khá điều độ khi ở nhà, chưa đến mười giờ đã đi ngủ. Cậu ngồi ở phòng khách đọc sách một lúc, thấy không còn sớm nữa, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thì đúng lúc đó, cửa chính vang lên tiếng mở khóa.
Giờ này, chỉ có Bạc Tuấn là sẽ quay về.
Bạc Hàn Nghiêu dừng bước.
Bạc Tuấn đã xuất viện từ tuần trước, tuy bệnh chưa khỏi hẳn nhưng vẫn không tránh khỏi phải ra ngoài xã giao. Trên chiếc áo khoác xám sẫm phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Nếu cậu nhớ không nhầm, buổi tiệc rượu tối nay cách biệt thự này hơn bốn mươi cây số. Tiệc tan, cha cậu không ở lại khách sạn gần đó nghỉ, lại vượt hơn bốn mươi cây số trở về đây, lý do vì sao khỏi cần nói cũng rõ.
Bạc Tuấn rất hòa nhã chào Bạc Hàn Nghiêu, hỏi han đôi câu về việc học, rồi cởi áo khoác giao cho quản gia, xoay người lên lầu.
Bạc Hàn Nghiêu gần như buột miệng: "Giang Bảo Thuần đang ở trên đó."
Bạc Tuấn lại nói: "Cha biết."
Nghe đến đó, không hiểu sao, một cơn tức giận bỗng cuộn trào trong lòng Bạc Hàn Nghiêu, gần như bật ra một tiếng cười lạnh.
Thảo nào tiệc vừa kết thúc, Bạc Tuấn đã vội vã quay về. Hóa ra Giang Bảo Thuần ở lại biệt thự, hoàn toàn không phải vì cậu, mà là vì Bạc Tuấn. Cậu cảm thấy khẩu vị của Giang Bảo Thuần cũng thật quá lớn, trong khi nhào vào lòng cậu, lại còn dây dưa không dứt với cha cậu.
Dù cô có bỏ đi loại nước hoa rẻ tiền, không còn mặc những bộ quần áo rực rỡ quá đà, thì vẫn không thể thay đổi được bản chất giả dối bên trong.
…Vậy mà khi nãy, cậu lại vì một người phụ nữ như thế, mà tự vấn bản thân mình.
Bạc Hàn Nghiêu khẽ nhắm mắt, cảm giác buồn nôn khó tả ấy lại một lần nữa dâng lên cổ họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!