Giang Bảo Thuần về đến nhà, vừa tắm vừa suy nghĩ về phương án quảng cáo.
Đang nghĩ dở dang, cô chợt nhớ ra cuối tuần còn phải chuyển nhà, liền cầm điện thoại lên nhắn cho Bạc Tuấn: [Cuối tuần em có thể qua biệt thự được không?]
Tốc độ trả lời tin nhắn của Bạc Tuấn trước giờ vẫn không nhanh, vậy mà lần này lại trả lời trong tích tắc: [Được. Làm gì?]
Bảo: [Chuyển đồ, đồ mùa đông của em đều để bên đó.]
Phản ứng chớp nhoáng vừa rồi hình như chỉ là ảo giác. Tin nhắn này gửi đi rồi mà phải vài phút sau, điện thoại cô mới phát ra âm báo có tin mới.
Bạc Tuấn: [Được. Để Hàn Nghiêu đến đón em.]
Giang Bảo Thuần vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thì đi taxi cũng tốn không ít tiền, hơn nữa cô đi nhờ xe Bạc Hàn Nghiêu cũng không phải lần đầu, bèn thoải mái đồng ý: [Được.]
Sau đó, cô tạm gác chuyện này sang một bên, tập trung vào công việc.
Cả tuần tiếp theo, cô bận đến chân không chạm đất: vẽ phác thảo, giằng co với bên A, liên hệ stylist, mua đạo cụ, khảo sát bối cảnh… Một số đạo cụ không mua được online, còn phải tự tay cô làm.
Cứ thế đến cuối tuần, cô đã hoàn toàn quên béng chuyện chuyển đồ, mãi đến khi thấy cuộc gọi hiển thị tên Bạc Hàn Nghiêu, mới sực nhớ hôm nay phải đi chuyển nhà.
Cô vội lăn xuống giường, rửa mặt chải đầu trong vòng năm phút, không trang điểm, chỉ buộc tạm tóc đuôi ngựa rồi chạy xuống dưới lầu.
Trừ khi đi xã giao, bình thường cô không hay trang điểm. Có lúc hứng lên thì tô son xịt nước hoa, nhưng phần lớn thời gian vẫn để mặt mộc. Dù sao tính chất công việc cũng gần như bốc vác, suốt ngày phải vác đạo cụ chạy tới chạy lui, chẳng ai trang điểm đậm khi phải đổ mồ hôi như thế.
Bạc Tuấn từng nói, cô không trang điểm trông còn xinh hơn.
Nhưng Giang Bảo Thuần nghi ngờ đó là câu thoại kinh điển của đàn ông toàn cầu, gần như bạn trai cũ nào cũng từng nói với cô như vậy.
Lúc cô chạy xuống dưới lầu, Bạc Hàn Nghiêu đã chờ sẵn ở chỗ đậu xe trong khu chung cư.
Khiến cô hơi bất ngờ là hôm nay lại do chính cậu lái xe.
Chiếc xe cậu lái rất kín đáo, logo xe cũng không phải những thương hiệu xa xỉ đại chúng, nhưng chỉ cần có chút hiểu biết về xe, sẽ nhận ra đây là loại không rẻ chút nào, thậm chí còn đắt hơn cả nhiều xe sang.
Cửa sổ xe hạ xuống, Bạc Hàn Nghiêu đặt một tay lên vô lăng, thản nhiên nhìn cô: "Cô đến muộn rồi, lên xe đi."
Giang Bảo Thuần hơi do dự, rồi bước đến ngồi vào ghế phụ.
Bình thường cô toàn gọi xe, hay ngồi ghế sau, Bạc Tuấn cũng chưa từng tự mình lái xe tới đón cô, thành ra cô quên luôn chuyện thắt dây an toàn.
Mãi đến khi xe phát ra âm thanh cảnh báo, cô mới sực nhớ, vừa định đưa tay kéo dây thì một bóng người nghiêng xuống.
Bạc Hàn Nghiêu vậy mà lại cúi người qua, giúp cô thắt dây an toàn.
Giang Bảo Thuần ngẩn ra.
Giữa nam và nữ, vẫn nên giữ một khoảng cách xã giao.
Một khi vượt qua ranh giới vô hình ấy, sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái từ tận đáy lòng, một cảm giác bị xâm phạm vào không gian riêng tư.
Khoảnh khắc cậu nghiêng người về phía trước, cô thậm chí nhìn rõ cả hàng mi rũ xuống, sống mũi cao thẳng và một nốt ruồi nâu nhạt trên yết hầu của cậu.
Bầu không khí bỗng trở nên hơi kỳ lạ.
Nhưng vẻ mặt của Bạc Hàn Nghiêu vẫn không hề thay đổi, như thể việc đó chẳng có gì bất thường.
Nếu là người khác, có lẽ Giang Bảo Thuần sẽ nghĩ đối phương đang cố tình tạo không khí mờ ám.
Nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, Bạc Hàn Nghiêu cực kỳ ghét cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!