Lời vừa dứt, một tiếng "cạch" không báo trước vang lên, cây bút máy trong tay Bạc Hàn Nghiêu rơi xuống bàn.
Giang Bảo Thuần nhìn sang cậu.
Thế nhưng Bạc Hàn Nghiêu không nhìn lại cô, cậu bình tĩnh nhặt bút lên, cài lại vào túi áo vest.
Giang Bảo Thuần tưởng cậu định nói gì đó, nên kiên nhẫn đợi một lúc. Không ngờ, mấy chục giây trôi qua mà cậu vẫn không thốt một lời, cô đành phải nhắc lại: "Tôi với cha cậu chia tay rồi."
Cuối cùng, Bạc Hàn Nghiêu cũng ngẩng mắt lên, nhìn cô lần nữa.
Có lẽ vì cuộc đời cậu luôn thuận buồm xuôi gió, dù đang ngồi đối diện cô, ánh mắt vẫn như đang nhìn từ trên cao xuống, mang theo thói quen đánh giá mọi thứ bằng tư thế của kẻ đứng trên người khác.
Lúc này, vẻ mặt của cậu lại có chút kỳ lạ, nét mặt thậm chí co giật khẽ, như là kinh ngạc, mà cũng giống như cười nhạt.
Giang Bảo Thuần nghĩ thầm, cô và Bạc Tuấn cũng chẳng phải tình thâm sâu nặng gì, sao cậu lại tỏ vẻ ngạc nhiên đến mức ấy.
Cô suy nghĩ một lát, nói: "Tôi tới đây chỉ muốn nói, dù trước kia giữa chúng ta có hiểu lầm gì, chắc cũng có thể xóa bỏ hết rồi…"
Bạc Hàn Nghiêu đột nhiên lên tiếng: "Hiểu lầm gì cơ?"
Giang Bảo Thuần cũng rất muốn biết, rốt cuộc Bạc Hàn Nghiêu có hiểu lầm gì về cô.
Rõ ràng cô chỉ đứng trước mặt cậu thôi, mà gương mặt lạnh lùng kia đã hiện rõ sự bài xích, đường viền quai hàm căng chặt như phản ứng có điều kiện, cứ như cô là tai họa mãnh thú vậy.
Rốt cuộc cô đã làm gì, khiến cậu ta bài xích đến mức đó?
Giang Bảo Thuần vừa định mở miệng, thì điện thoại vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ sếp, lập tức gạt Bạc Hàn Nghiêu sang một bên, ra hiệu "chờ chút" rồi bước ra ngoài nghe máy.
Hội thảo vừa kết thúc, cô phải gấp rút làm một dự án cho nhãn hàng thể thao, bên A đã thấy portfolio của cô trên mạng xã hội, còn đích danh chỉ định cô làm.
Giang Bảo Thuần luôn nghiêm túc với công việc, nên vô tình trò chuyện hơi lâu. Khi cô dập máy thì đã là một tiếng sau.
Bạc Hàn Nghiêu chắc chắn không thể nào đợi cô một tiếng trong phòng họp.
Vì vậy, Giang Bảo Thuần gọi xe về thẳng nhà.
Trên đường, cô canh giờ, móc điện thoại ra đặt đồ ăn. Vừa đặt xong, một tin nhắn WeChat liền hiện lên.
Mở ra xem, không ngờ lại là Bạc Hàn Nghiêu.
Bạc Hàn Nghiêu: [Cô đang ở đâu.]
Giang Bảo Thuần: "……"
Không lẽ… Bạc Hàn Nghiêu vẫn còn đang đợi cô trong phòng họp?
Giang Bảo Thuần hơi chột dạ: [Xin lỗi nhé, sếp gọi có việc gấp nên tôi về thẳng nhà luôn rồi.]
Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.
Một lúc sau, Giang Bảo Thuần chủ động nhắn tiếp: [Cậu còn ở phòng họp à?]
Lần này, Bạc Hàn Nghiêu trả lời rất nhanh: [Không.]
Giang Bảo Thuần liếc nhìn thời gian, cũng đúng thôi, đã sáu giờ rồi, sao có thể còn ngồi đó.
Bảo: [Vậy thì tốt!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!