Sau khi quay lại trường, Bạc Hàn Nghiêu vào phòng thí nghiệm tính toán dữ liệu, không còn thời gian để bận tâm đến nhất cử nhất động của Giang Bảo Thuần.
Khác với Bạc Tuấn, cậu không hứng thú với chuyện kinh doanh, mà tập trung vào học thuật hơn.
Nhưng có lẽ do di truyền từ gia tộc, bề ngoài Bạc Hàn Nghiêu vô cùng lạnh nhạt, cư xử xa cách, nói năng không nể nang, thái độ cao ngạo gần như kiêu căng. Thế nhưng trong thâm tâm, cậu lại là người vô cùng hiếu thắng.
Hai năm đại học, gần như ngày nào cậu cũng vùi mình trong phòng tự học và phòng thí nghiệm. Dù ở độ tuổi này, số lượng giải thưởng cấp quốc gia mà cậu đạt được trong ngành đã thuộc dạng hiếm hoi, cậu vẫn luôn duy trì sự tự kỷ luật gần như hà khắc.
Bạc Hàn Nghiêu chưa từng che giấu tham vọng của mình, cũng không né tránh sự hiếu thắng của bản thân.
Cậu rõ hơn ai hết nguồn gốc của sự hiếu thắng ấy, cha ruột của cậu là vết nhơ của gia tộc, còn Bạc Tuấn lại là người nắm quyền trong nhà, là trụ cột như cột chống trời. Cậu bắt buộc phải thắng, phải luôn luôn thắng, mới có thể cảm thấy sự tồn tại của mình là đúng đắn.
Tính toán xong, đã là mười giờ tối.
Bạc Hàn Nghiêu quay về ký túc xá, tắm rửa xong định đọc sách một lát rồi đi ngủ.
Cậu ở phòng ký túc hai người, người còn lại là nghiên cứu sinh cùng khoa. Học kỳ này người kia ra ngoài làm dự án nên đã lâu không quay về phòng.
Không cần phối hợp sinh hoạt với người khác, Bạc Hàn Nghiêu lại quay về nhịp sống đáng sợ của mình, ngủ lúc mười một giờ, dậy lúc năm giờ sáng.
Cậu không thích lãng phí thời gian, cũng không thể hiểu nổi những người sống hoang phí thời gian.
Tuy nhiên, bên cạnh cậu chỉ có Giang Bảo Thuần là người duy nhất tiêu tốn thời gian như vậy, mỗi lần cậu đưa cô đến bệnh viện thăm Bạc Tuấn, đều thấy cô đang lướt xem video ngắn.
Bạc Hàn Nghiêu không hiểu nổi vì sao cô lại mê mẩn một loại hình giải trí kém hiệu quả như thế. Dùng vài phút để tiếp nhận thông tin rời rạc chỉ cần mười giây là xem xong, mà nguồn gốc thông tin còn không thể xác minh, nó chẳng khác gì tự sát mạn tính.
Nghĩ đến Giang Bảo Thuần, Bạc Hàn Nghiêu theo bản năng rút điện thoại ra.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình đen của điện thoại một lúc, rồi mở khóa, vào WeChat.
Cậu không thích tán gẫu với người khác, giao diện trò chuyện toàn là tin nhắn từ các nhóm trong trường.
Chỉ còn vài cuộc trò chuyện riêng lẻ là với các thành viên trong nhóm nghiên cứu, cố vấn và giảng viên hướng dẫn.
Bạc Hàn Nghiêu lướt qua một vòng trong các nhóm, thấy toàn là sticker nhảm nhí, định tắt màn hình thì chợt thấy một avatar quen thuộc trong mục "Bạn bè".
Khi cậu nhận ra thì ngón tay đã đi trước, ấn vào đó.
Mười phút trước, Giang Bảo Thuần chia sẻ một bài hát: Taco Truck x VB – Lana Del Rey
Avatar của cô là một con mèo đen tròn vo, đầu tròn mình tròn, phối cùng ảnh bìa album màu xám đen, thoạt nhìn có cảm giác uể oải và ủ rũ.
Bạc Hàn Nghiêu rất hiếm khi nghe nhạc pop, cũng không mấy hứng thú với thế giới nội tâm của Giang Bảo Thuần.
Nhưng nghĩ đến việc cô thích cậu lại bất giác dừng lại vài giây, rồi vẫn nhấn vào đường link bài hát cô chia sẻ. Biết thêm về cô cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất sau này lúc từ chối cô, có thể viện lý do gu âm nhạc không hợp cũng được.
Khác với tính cách ngọt ngào, hoạt bát của Giang Bảo Thuần, phần dạo đầu của bài hát này lại rất yên tĩnh, giọng nữ như thể đến từ một quán bar những năm thế kỷ trước, mang theo cảm giác cổ điển một cách lạ kỳ.
Thời đại video ngắn, không chỉ video bị rút ngắn, mà độ dài của hầu hết các bài hát cũng chỉ còn khoảng hai phút, còn bài này thì dài tới tận 5 phút 53 giây.
Nghe được hơn một phút, Bạc Hàn Nghiêu chợt cảm thấy mình hơi nhàm chán.
Vừa định thoát ra, thì ngay giây sau, một câu hát bất ngờ đập vào mắt cậu:
"Before you talk, let me stop what you"re saying
I know, I know, I know that you hate me……"
(Trước khi anh lên tiếng, để em ngắt lời trước
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!