Chương 35: (Vô Đề)

Bạc Hàn Nghiêu mắc chứng sạch sẽ, cậu tuyệt đối không cho phép mình qua loa khi rửa bát.

Mỗi chiếc bát, chiếc đĩa đều phải được rửa ít nhất hai lần, chỉ khi chắc chắn không còn chút màng dầu nào bám lại, cậu mới tráng nước, để khô.

Ở nhà, cậu cũng có một loại ha. m muốn kiểm soát đối với đồ đạc của mình đến mức đáng sợ.

Dù là món gì đi nữa, vị trí đặt để cũng phải hoàn toàn đồng đều, ngay cả chiếc điện thoại tiện tay đặt xuống cũng phải được căn thẳng hàng với món đồ phía trước, không cho phép bất kỳ sự lệch lạc nào.

Thế nhưng căn bếp của Giang Bảo Thuần lại vô cùng hỗn loạn.

Không chỉ bát đĩa không được sắp theo kích cỡ, mà muỗng, đũa và dao nĩa cũng bị trộn lẫn trong cùng một tầng giá inox. Trên lò nướng, thậm chí còn có mấy cái ly bằng chất liệu khác nhau, kiểu dáng cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

Phải biết rằng, không lâu trước đây, cậu vừa mới giúp cô dọn dẹp căn bếp này một lần.

Ban đầu, Bạc Hàn Nghiêu định giả vờ như không thấy, nhưng rốt cuộc bệnh cưỡng ép lại phát tác, khiến cậu không nhịn được mà sắp xếp lại lần nữa.

Lúc Giang Bảo Thuần mở tủ lạnh lấy táo, vừa hay nhìn thấy căn bếp của mình đã thay da đổi thịt.

Bát đĩa được sắp xếp gọn gàng lại, dụng cụ ăn uống cũng được phân loại cho vào các ngăn kéo khác nhau, ngay cả những chiếc ly chất đống trên lò nướng cũng đã được rửa sạch, lau khô, xếp vào trong tủ.

Điều khiến cô kinh ngạc nhất là cả bồn rửa và bếp ga cũng được lau chùi sạch bóng không dính chút bụi.

Phải một lúc lâu sau Giang Bảo Thuần mới định thần lại, cắn một miếng táo: "…Cậu còn giỏi hơn cả cô giúp việc mà tôi từng thuê đấy."

Bạc Hàn Nghiêu liếc cô một cái: "Trước đây căn bếp của chị, lượng vi khuẩn có khi còn nhiều hơn cả màn hình điện thoại của chị."

Giang Bảo Thuần thành khẩn cầu học: "Màn hình điện thoại nhiều vi khuẩn vậy sao?"

"Có nghiên cứu cho thấy, số lượng vi khuẩn trên màn hình điện thoại gấp hơn mười lần viền bệ bồn cầu."

Giang Bảo Thuần đúng là từng đọc mấy bài phổ cập kiến thức tương tự, nhưng cũng không vì thế mà nội tâm hoang mang. Thứ có vi khuẩn thì nhiều lắm, không nhìn thấy thì coi như không có.

Tuy vậy, việc Bạc Hàn Nghiêu giúp cô dọn dẹp căn bếp vẫn rất đáng được khen ngợi.

Vì thế, cô bước tới, đưa quả táo vừa cắn một miếng đến trước môi cậu: "Vậy cảm ơn cậu đã giúp tôi dọn bếp nha."

Bạc Hàn Nghiêu cụp mắt, nhìn quả táo đưa đến gần, yết hầu khẽ chuyển động.

Thịt táo giòn, dấu răng của cô hằn rõ trên đó. Hàng răng đều đặn khá đẹp.

Nếu cô yêu cầu cậu cắn vào đúng vị trí đó, cậu sẽ không từ chối.

Nào ngờ Giang Bảo Thuần lại nói: "Này, cậu cắn bên kia đi nhé, lát tôi còn ăn nữa."

Tiếng cô vừa dứt, Bạc Hàn Nghiêu đột ngột ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cậu gần như lạnh buốt, khiến người ta vô thức run sợ.

Giang Bảo Thuần: "…Gì thế, không phải cậu mắc chứng sạch sẽ à?"

Giọng Bạc Hàn Nghiêu lạnh tanh: "Là tôi sạch sẽ, hay là chị không muốn cùng tôi trao đổi nước bọt?"

Giang Bảo Thuần: "…"

Nghe đến đây, cô suýt nữa thì phì cười thành tiếng.

Cô tưởng mình đã quen với cách nói chuyện của Bạc Hàn Nghiêu, không ngờ vẫn không đỡ nổi tốc độ xuất chiêu bất ngờ của cậu.

"…Nào có trao đổi cái gì." Cô bất lực, "Cậu thích cắn đâu thì cắn đi."

Bạc Hàn Nghiêu không thay đổi sắc mặt cắn một miếng táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!