Chương 34: (Vô Đề)

Ăn xong, Giang Bảo Thuần đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy cho mình một lon coca.

Trở lại bàn ăn, cô thấy Bạc Hàn Nghiêu vẫn đang ăn miếng bít tết còn thừa lại của mình, trong lòng khẽ động, bước tới, lấy lon nước lạnh buốt áp lên mặt cậu.

Bạc Hàn Nghiêu ngẩng mắt nhìn cô.

Giang Bảo Thuần nghiêng đầu: "Sao cậu không có phản ứng gì hết vậy?"

Bạc Hàn Nghiêu khựng lại một chút, rồi cầm khăn giấy lau miệng, sau đó hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên lon coca trong tay cô.

Từ góc nhìn của Giang Bảo Thuần, đường gãy ở xương mày và sống mũi cậu hiện ra rõ rệt, gần như trở thành khuôn mẫu lý tưởng cho tỷ lệ gương mặt. Khuyết điểm duy nhất, nếu có thể gọi là khuyết điểm, là nốt ruồi nâu nhạt nằm bên sống mũi.

Không, không phải khuyết điểm, mà giống như một tín hiệu mập mờ, khiến người ta muốn nhìn, muốn lại gần, muốn cắn lấy.

…Có lẽ vì cô từng thấy nốt ruồi ấy ướt đẫm nước.

Nghĩ đến cảnh đó, tim Giang Bảo Thuần đập loạn, theo bản năng định rút tay về.

Ngay giây sau, Bạc Hàn Nghiêu giơ tay lên, nắm lấy tay cô đang cầm lon nước, rồi hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô.

"Đủ chưa?" Cậu nhìn cô, hỏi.

"…Gì mà đủ?" Giọng cô khàn khàn đến mức gần như khô cả cổ họng.

Bạc Hàn Nghiêu nói: "Phản ứng của tôi."

Tim Giang Bảo Thuần đập đến phát đau.

Cô nhìn gương mặt bình thản của cậu, rất muốn trêu lại một câu, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được cách nào ra trò, đành bực bội nói: "Đủ rồi, đủ rồi."

Đúng lúc ấy, điện thoại cô rung lên, phá vỡ bầu không khí ám muội sánh đặc đến mức dính dấp ấy.

Bạc Hàn Nghiêu cau mày nhìn điện thoại.

Giang Bảo Thuần bật cười, rút tay ra, nhéo nhéo mặt cậu rồi cầm điện thoại trên bàn, ra ban công nghe máy.

Trên ban công, vọng lại tiếng Giang Bảo Thuần vừa nói vừa cười với người ở đầu dây bên kia.

Bạc Hàn Nghiêu cụp mắt, cắt thêm một miếng bít tết.

Dù trên đó còn có dấu răng của Giang Bảo Thuần, cậu vẫn không đổi sắc mặt mà ăn hết.

Vừa rồi cậu liếc thấy tên người gọi đến trên điện thoại của cô là "Cố Kỳ".

Cậu nhớ rất rõ cái tên "Cố Kỳ" này.

Lần đó, cậu đưa Giang Bảo Thuần đến bệnh viện thăm Bạc Tuấn. Cô vô ý để quên điện thoại trong xe, đúng lúc tin nhắn của Cố Kỳ hiện lên màn hình: Cậu đừng nghĩ nhiều, cứ nói thẳng ra là cậu thích con trai anh ta rồi.

Chính nhờ thế, cậu mới biết được bí mật yêu thầm của Giang Bảo Thuần.

Bạc Hàn Nghiêu thầm nghĩ, nếu sau này cậu và Giang Bảo Thuần cưới nhau, nhất định phải tặng Cố Kỳ một món quà lớn.

Nhờ có cô ấy động viên, Giang Bảo Thuần mới dám sớm đối mặt với lòng mình như vậy.

Bạc Hàn Nghiêu từ trước tới nay rất ghét những thứ hình thức rườm rà.

Cậu không thích nơi đông người, càng không thích những lời xã giao giả lả giữa người với người. Vậy mà thân phận của cậu, ngay từ khi sinh ra, đã định sẵn là sẽ có vô số kẻ vây quanh hỏi han lấy lòng.

Lễ cưới lại càng khiến cậu thấy phiền chán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!