Năm giờ rưỡi, cửa phòng của Giang Bảo Thuần vang lên tiếng gõ đúng giờ.
Cô đang nằm trên sofa xem phim, nghe thấy tiếng gõ cửa thì bấm nút tạm dừng, rồi đứng dậy ra mở cửa.
Đúng như cô đoán, người đến là Bạc Hàn Nghiêu.
Cậu mặc một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt, bên trong là áo len cashmere trắng, cổ quấn khăn xám nhạt, tay mang găng da màu cà phê đậm, toàn thân toát lên vẻ cao ráo tuấn tú, lại mang theo một khí chất vừa cao quý vừa ung dung.
Tương phản hoàn toàn với điều đó, là chiếc túi nhựa siêu thị cậu xách trên tay, bên trong toàn là nguyên liệu nấu ăn thường ngày.
Giang Bảo Thuần bật cười thành tiếng: "Cậu thật sự đến nấu cơm cho tôi à?"
Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô, không nói gì.
Không biết có phải cô cảm giác nhầm hay không, ánh mắt của cậu lúc này sắc lạnh như một lưỡi dao phẫu thuật.
Như thể muốn dùng ánh mắt đó mổ xẻ cô, đánh giá từng cử chỉ hành động của cô.
Giang Bảo Thuần bị ánh nhìn của cậu làm đầu óc căng lên, vô thức nghiêng người đi, tránh né ánh mắt ấy.
Bạc Hàn Nghiêu thay dép đi trong nhà loại dành cho nam mà trước đó đã mua, xách túi bước vào.
Gần như ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cậu bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh về phía trước, cúi đầu phủ lên môi cô.
Hương thơm lành lạnh và thanh nhã từ cơ thể cậu ập đến.
Giang Bảo Thuần ngây người một lúc mới phản ứng lại được, trước khi đến, cậu lại xịt nước hoa rồi.
Nhưng có lẽ vì cảm xúc lúc này của cậu đang khá kích động, mùi hương vốn dịu nhẹ ấy lại trở nên gay gắt, khiến cô gần như không thở nổi.
Cô không kiềm được mà lùi lại hai bước: "Thức… thức ăn…"
Bạc Hàn Nghiêu thuận tay ném túi nhựa sang một bên, rồi đưa tay giữ chặt lấy sau đầu cô, ép cô ngẩng đầu lên, dán môi nói khẽ: "Nhìn tôi."
Giang Bảo Thuần chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn cậu.
Gương mặt Bạc Hàn Nghiêu lại chẳng dễ coi chút nào, thậm chí có thể nói là u ám.
Cậu nhìn cô ở cự ly gần trong chốc lát, rồi bất ngờ cúi đầu hôn cô, tàn nhẫn cạy mở môi răng, chiếm lấy đầu lưỡi cô, hút mạnh mẽ.
Mỗi lần Bạc Hàn Nghiêu hôn cô, luôn có cảm giác như đang tìm kiếm sự nuôi dưỡng, dường như chỉ cần là thứ cô ban cho, dù là gì đi nữa, cậu cũng sẽ háo hức nuốt lấy.
Chuyển động ở yết hầu của cậu cũng như đang chứng minh điều đó.
Đầu óc Giang Bảo Thuần trống rỗng, bắt chước động tác của cậu, nhẹ nhàng m. út lấy đầu lưỡi cậu.
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, cô cũng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay sau đó, Bạc Hàn Nghiêu như muốn nuốt chửng cô, hôn ngược lại với nhiệt độ cháy bỏng kinh người.
Giang Bảo Thuần bị cậu hôn đến mức toàn thân tê dại, suýt không thở nổi.
Khao khát là thứ có thể lây lan.
Đó là một sức hút vô hình, từ giây phút Bạc Hàn Nghiêu tiến lại gần, đã âm thầm lan tỏa giữa hai người.
Khoảng cách càng gần, dòng chảy càng mãnh liệt.
Rất nhanh, máu bắt đầu nóng lên, thân nhiệt tăng cao, sắc bén và trống rỗng đối chọi gay gắt với nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!