Chương 32: (Vô Đề)

Sau khi đăng bài viết, lượt bình luận ít ỏi đến đáng thương.

Giang Bảo Thuần đã lường trước được điều này, nên cũng không đến mức quá thất vọng.

Dù sao thì tình huống lạc quan nhất mà bọn họ kỳ vọng cũng chỉ là bài viết được thuật toán đẩy đến trước mặt khách tham quan, từ đó khơi lên một chút thảo luận.

Nhưng bản thân thuật toán đã là thứ huyền học, nếu không thì mấy kênh tự truyền thông cũng đâu phải khổ sở đến thế để "gây dựng tài khoản".

Giang Bảo Thuần nhắn tin nói chuyện với Cố Kỳ trên WeChat.

Cố Kỳ: [Không sao đâu, bọn mình đã cố gắng hết sức rồi.]

Bảo: [Haizz, chắc hôm trước triển lãm tớ sẽ mua thêm ít lượt xem nữa… nếu không thì khách tham quan thật sự quá thảm rồi.]

Giang Bảo Thuần chưa kịp nhận được phản hồi từ Cố Kỳ, thì lại nhận được tin nhắn từ một người khác.

Là một nữ doanh nhân tên Chu Lan, cũng là người đã lập tức liên lạc với cô sau khi cô nghỉ việc.

Mặc dù Giang Bảo Thuần chưa đồng ý lời mời làm việc của đối phương, nhưng ấn tượng của cô về Chu Lan lại khá tốt, giọng nói dịu dàng thân thiện, rất thích khen người khác, hoàn toàn không có kiểu cách của một sếp nữ. Mỗi lần hợp tác với chị, cảm giác giá trị tinh thần đều tăng vọt.

Chu Lan: [Hello, hello, Tiểu Giang, dạo này đã tìm được công việc mới chưa vậy?]

Bảo: [Vẫn đang nghỉ ngơi đó haha]

Chu Lan tán gẫu với cô vài câu, rồi đột nhiên nói: [Tiểu Giang, chúng ta đã hợp tác rất nhiều lần rồi, em hiểu chị đánh giá về em như thế nào mà, nên chị nói thẳng luôn nhé.]

Giang Bảo Thuần vừa thấy tin nhắn này thì tim bất giác "thịch" một cái.

Chu Lan: [Công ty cũ của em đúng là quá thiếu đạo đức. Dù giữa các em có mâu thuẫn gì đi nữa, cũng không nên nói xấu sau lưng như vậy.]

Giang Bảo Thuần suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên, bấm giữ nút ghi âm, cố gắng để giọng mình nghe vừa ngơ ngác vừa vô tội: "Chị Chu, có chuyện gì vậy ạ? Chị kể em nghe được không?"

Chu Lan cũng gửi lại một đoạn ghi âm: "Không phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là hôm trước lúc ăn cơm với vài người, tình cờ nghe có người nhắc đến chuyện, nói hình như trước khi em rời đi, có xích mích với sếp vì vấn đề thiết kế của một buổi triển lãm."

"Chị cũng không hỏi kỹ, nhưng nghe họ nói hình như em cho rằng thiết kế của một bạn mỹ thuật khác có vấn đề về an toàn… còn bên kia thì lại nghĩ, em nói vậy là vì có ý kiến cá nhân với người ta."

Người lớn giao tiếp với nhau, kiêng kỵ nhất là nói chuyện quá đà.

"Nảy sinh xích mích", "có chút ý kiến cá nhân với người khác"… Những lời này thoạt nghe có vẻ chẳng sao, thậm chí còn rất uyển chuyển, tưởng chừng sẽ không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của cô.

Nhưng bất kỳ ai từng lăn lộn qua môi trường công sở đều thừa biết, đây là những lời cáo buộc nghiêm trọng đến mức nào.

Nếu Chu Lan chưa từng hợp tác với cô, rất có thể sẽ vì vậy mà hình thành ấn tượng xấu.

Tuy không đến mức lập tức bị đưa vào "danh sách đen" của ngành, nhưng nếu có dự án nào đó, chắc chắn cô sẽ không còn được ưu tiên nữa.

Giang Bảo Thuần hít sâu một hơi, đè nén cơn giận đang bốc lên trong lòng.

Đối mặt với tin đồn, câu "người trong sạch thì không cần biện minh" là vô dụng.

Cô phải thể hiện rõ ràng lập trường của mình.

"À, thì ra là chuyện đó." Cô làm ra vẻ rầu rĩ nói, "Chị Chu cũng biết tính em rồi mà, nếu trong công việc có gì không ổn thì em thường sẽ nói thẳng tại chỗ. Hôm đó em phát hiện thiết kế của triển lãm có thể gây nguy hiểm về an toàn, nên chưa kịp nghĩ gì đã buột miệng nhắc nhở rồi."

"Không ngờ họ lại cho rằng em nói vậy là vì "có cảm xúc cá nhân"…" Giang Bảo Thuần thở dài, "Thật sự thấy cách làm việc đó không được chuyên nghiệp cho lắm."

Một lát sau, điện thoại cô rung lên.

Chu Lan: [Đúng là không chuyên nghiệp chút nào cả.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!