Chương 30: (Vô Đề)

Trước khi đi ngủ, Bạc Hàn Nghiêu bị cô đuổi sang phòng tắm khác để tắm.

Giang Bảo Thuần vừa tắm xong trong phòng tắm chính của phòng ngủ lớn, còn chưa kịp lau tóc thì điện thoại đặt trên bồn rửa tay bỗng rung lên.

Cô gom tóc ướt lại, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn WeChat do Cố Kỳ gửi đến.

Cố Kỳ: [[hình ảnh]]

Cố Kỳ: [[hình ảnh]]

Cố Kỳ: [[hình ảnh]]

Cố Kỳ: [Triển lãm của Trần Dực bắt đầu thi công rồi]

Trong đầu Giang Bảo Thuần vẫn còn đang tiết ra Dopamine*, phải một lúc sau cô mới nhớ ra Trần Dực là ai.

*Dopamine hay còn được gọi là "Hormone hạnh phúc", Dopamine được giải phóng khi chúng ta trải nghiệm những điều tích cực, có thể dẫn đến cảm giác hưng phấn, thích thú, tăng động lực và sự nhiệt tình. (Theo gg)

Lúc đó, vì chuyện của Bạc Tuấn, cô đã xin nghỉ phép năm rồi sang châu Âu du lịch một tuần.

Về đến công ty thì phát hiện một thiết kế mỹ thuật khác là Trần Dực đã tranh thủ giành được một dự án lớn.

Đó là triển lãm trí tuệ nhân tạo sắp được tổ chức ở thành phố A, lượng người tham dự cực kỳ lớn, ước tính lên đến 500.000 người.

Cho đến tận bây giờ, Giang Bảo Thuần vẫn còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy phương án thiết kế của Trần Dực.

Đèn treo lơ lửng giữa không trung, gian hàng cao đến ba tầng, trần nhà làm từ màn hình LED… bất cứ ai từng có kinh nghiệm thiết kế triển lãm, chỉ cần nhìn qua bản thiết kế đó thôi cũng đủ tối sầm mặt mày.

Kỳ lạ là, cho đến khi công trình bắt đầu thi công, vẫn chẳng có ai lên tiếng phản đối.

Giang Bảo Thuần vốn biết trong ngành này có rất nhiều đội ngũ làm ăn cẩu thả, nhưng không ngờ một dự án lớn thế này mà cũng không thoát khỏi bàn tay của một đội như vậy.

Cô gửi cho Cố Kỳ một Icon đang toát mồ hôi lạnh.

Cố Kỳ: [Nếu thật sự sập thì phải làm sao đây?]

Bảo: [……thì cũng đành chịu thôi.]

Trước khi nghỉ việc, Giang Bảo Thuần từng bóng gió nhắc nhở lãnh đạo rằng phương án của Trần Dực có thể tiềm ẩn nguy cơ an toàn, nhưng bên kia lại tưởng cô vì ghen ghét mà cố tình bới móc.

Cô không mong triển lãm đó sụp đổ rồi đem bộ mặt đáng xấu hổ của hai người kia phơi bày lên mạng, chỉ riêng chuyện cô không làm như thế đã đủ thể hiện lòng nhân đạo rồi.

Giang Bảo Thuần rất muốn tắt điện thoại đi, làm một người ngoài cuộc lạnh lùng. Tiếc là cô không phải kiểu người như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô thở dài: [Hay là tụi mình lập mấy tài khoản phụ để nhắc nhở một chút đi.]

Giờ công nghệ dữ liệu phát triển, chỉ cần tìm kiếm cái gì thì hệ thống lập tức sẽ gợi ý cái đó.

Nếu lập thêm vài tài khoản phụ, đăng mấy bài viết đặt nghi vấn về thiết kế triển lãm, chưa biết chừng sẽ được đẩy tới trước mắt khách tham quan.

Chỉ là, để tránh rủi ro pháp lý, cách hành văn của họ bắt buộc phải thật cẩn trọng, không thể nói thẳng là triển lãm có nguy cơ sập, cũng không được nêu tên trực tiếp triển lãm đó.

Dù sao thì, triển lãm của Trần Dực cũng chưa chắc đã sập, chỉ là có nguy cơ mất an toàn tương đối cao thôi.

Giang Bảo Thuần vừa sấy tóc vừa thảo luận nội dung bài viết với Cố Kỳ.

Cô còn hỏi thêm một người bạn làm luật sư, xoá hết mấy từ ngữ có thể mang rủi ro pháp lý, sau đó lưu lại bản nháp, dự định trưa hôm sau sẽ đăng.

Làm xong tất cả những việc đó, đã là hai giờ sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!