Chương 3: (Vô Đề)

Dưới sự xúi giục của Cố Kỳ, Giang Bảo Thuần đã đăng dòng trạng thái đó trên vòng bạn bè WeChat, chỉ để Bạc Tuấn và Bạc Hàn Nghiêu nhìn thấy.

Nhưng rất nhanh, cô đã cảm thấy đó là một ý tưởng tồi.

Thứ nhất, chia tay thì chia tay, tại sao cô phải hạ thấp bản thân để ép Bạc Tuấn chủ động chia tay… Thứ hai, Bạc Tuấn đã điều tra hoàn cảnh gia đình cô, biết rõ tuy nhà cô không giàu như nhà họ Bạc, nhưng cũng không đến mức vì mấy nghìn tệ mà phải đem bán quà bạn trai tặng.

Vẫn là nói thẳng ra cho xong.

Vì thế, Giang Bảo Thuần xóa dòng trạng thái kia, hít sâu một hơi, bước vào phòng bệnh của Bạc Tuấn.

Phòng bệnh được trang trí không khác gì khách sạn, nhưng lại có sự sạch sẽ mà khách sạn không có, như thể mọi thiết bị bên trong đều đã được lau chùi cẩn thận bằng thuốc khử trùng.

Bạc Tuấn đang xử lý công việc trên giường.

Anh bị tai nạn xe, không quá nghiêm trọng, chỉ là gan bị chấn thương nhẹ, nằm viện theo dõi vài ngày là có thể xuất viện.

Ban đầu Bạc Tuấn định về nhà ngay trong ngày, nào ngờ chuyện này kinh động đến các bậc trưởng bối nhà họ Bạc, nhất định bắt anh phải nằm viện theo dõi.

Trong thời gian này, mỗi lần Giang Bảo Thuần đến thăm, đều thấy một đám chuyên gia vây quanh giường bệnh của Bạc Tuấn để hội chẩn. Không biết còn tưởng anh mắc bệnh nan y không thuốc chữa.

Cửa phòng bệnh có vệ sĩ canh gác, vừa thấy Giang Bảo Thuần đến, Bạc Tuấn đã biết. Anh gập máy tính lại, ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với cô: "Tiểu Thuần, em đến rồi."

Tâm trạng Giang Bảo Thuần phức tạp, khẽ chào anh một tiếng.

Phải thừa nhận, ngoại hình của Bạc Tuấn hoàn toàn trúng gu thẩm mỹ của cô, đặc biệt là khi đeo gọng kính vàng mảnh, khí chất lạnh lùng cấm dục ấy càng khiến cô bị thu hút.

Nếu như năm nay Giang Bảo Thuần ba mươi chín tuổi, đã chơi đủ rồi và đang muốn tìm một người để kết hôn, thì Bạc Tuấn tuyệt đối là lựa chọn số một.

Đáng tiếc, cô mới hai mươi sáu, vẫn chưa muốn lấy chồng.

Hơn nữa, Giang Bảo Thuần cảm nhận được, Bạc Tuấn cũng giống cô, đều không quá để tâm vào mối quan hệ này.

Bạc Tuấn mang lại cho cô cảm giác, lý do anh lựa chọn cô không phải vì yêu thích hay say mê gì sâu sắc, mà chỉ vì cô vừa hay xuất hiện vào đúng thời điểm anh cần.

Bạc Hàn Nghiêu đã trưởng thành, mà anh thì đã độc thân quá lâu, cần một người phụ nữ bên cạnh để hoàn thiện mảnh ghép cuối cùng cho cuộc đời thành công của mình.

Vừa hay, Giang Bảo Thuần xuất hiện. Vậy là anh thuận theo lẽ tự nhiên mà theo đuổi cô, rồi trở thành bạn trai cô.

May mắn thay, Giang Bảo Thuần cũng có thái độ như vậy với anh, nên khi suy đoán ra chân tướng, cô không hề quá đau lòng, chỉ muốn chia tay nhanh chóng rồi tìm một bạn trai trẻ hơn.

Trong lòng Giang Bảo Thuần nhanh chóng soạn xong bản nháp chia tay.

Chưa kịp mở miệng, Bạc Tuấn bất ngờ lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tiểu Thuần, gần đây em thiếu tiền à?"

Lưng Giang Bảo Thuần cứng đờ, giống như học sinh bị thầy giám thị bắt quả tang đang gian lận tại trận.

Bạc Tuấn làm như không thấy phản ứng của cô, dịu dàng nói: "Tôi thấy dòng trạng thái của em trong vòng bạn bè."

Giang Bảo Thuần hơi ngượng: "Cái đó là…"

Bạc Tuấn lại mỉm cười, cắt ngang lời cô: "Khăn quàng giá một vạn hai, bán sáu phần cũng mới bảy ngàn tệ thôi. Tiểu Thuần, lần sau nếu thiếu tiền, có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ chuyển cho em."

Lời vừa dứt, điện thoại của Giang Bảo Thuần rung lên, hiện lên thông báo từ ứng dụng thanh toán: Bạc Tuấn vừa chuyển cho cô 120.000 tệ.

Giang Bảo Thuần tắt màn hình điện thoại, cảm thấy tai mình nóng rát như bị lửa đốt.

Bạc Tuấn luôn đoán được ý đồ của cô.

Anh không thể không nhận ra rằng, dòng trạng thái cô đăng kia là để cố ý xây dựng hình tượng một người phụ nữ khôn khéo nhưng thiển cận, nhằm ép anh cảm thấy thất vọng rồi tự mình đề nghị chia tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!